Chương trước
Chương sau
Hạ Hầu gia nhìn sang, bình tĩnh hỏi: "Hồng viện trưởng, ngươi muốn phát biểu à?”
Hồng Đàm gật đầu, mở miệng nói: "Tam vương đang ở đây, ta cũng muốn hỏi một chuyện. Phong Kỳ bên này thì ta không rõ ràng tình huống, nhưng đại đồ đệ của ta là Trần Vĩnh, mấy tháng trước từng ra cửa đi cứu viện Phong Kỳ, bây giờ mất tích không thấy, sống không thấy người chết không thấy xác. Mấy tháng trước, Phủ chủ Đại Minh phủ từng đốc xúc Bát đại gia của Cầu Tác cảnh đi cứu viện, chém giết họa loạn Nhân cảnh là hai kẻ cầm đầu Lục Dực thần giáo, thế nhưng đến tận bây giờ, hai tên Nhật Nguyệt của chúng vẫn đang ung dung ngoài vòng pháp luật như cũ, mà đồ đệ của ta thì lại mất tích, ta muốn mời vô địch dò xét tra một chút, đồ đệ của ta rốt cuộc còn sống hay không?"
Ánh mắt mọi người trở nên dị dạng, mà ở bên trên đài cao, Đại Hán vương mở miệng nói: "Được, việc này chúng ta sẽ tự dò xét, tìm hiểu xem xem rốt cuộc Trần Vĩnh còn sống hay không."
"Đa tạ Đại Hán vương!"
Hồng Đàm cung kính đáp, sau đó lại nói: "Vậy thì bao giờ hai tên Nhật Nguyệt của Lục Dực thần giáo mới bị chặt đầu bêu chúng?"
Đại Hán vương nghe vậy liền thở dài, cất tiếng: "Bát đại gia làm việc tắc trách, về sau ta ắt sẽ truy cứu trách nhiệm!"
"Đa tạ Đại Hán vương chủ trì công đạo!"
Hồng Đàm ngồi xuống, không nói thêm gì nữa.
Hạ Hầu gia lúc này liền gõ bàn, ra lệnh: "Người tới, áp giải Phong Kỳ lên điện!"
Dứt lời, có hai vị cường giả Sơn Hải đi theo sau lưng một vị trung niên vô cùng gầy gò đi vào đại điện.
Phong Kỳ đi ở phía trước, vẻ mặt tái nhợt rõ rệt.
Y vừa vào cửa liền khom người nói: "Tội nhân Phong Kỳ, bái kiến tam vương, bái kiến Hạ Hầu gia!"
Tội nhân?!
Hạ Hầu gia nhíu mày, thản nhiên nói: "Phong Kỳ, hôm nay tam vương đều đang ngồi đây, đợi chút nữa mọi người hỏi gì thì ngươi thành thật đáp nấy, có tội hay vô tội không phải là do ngươi nói, tự khắc sẽ có phán xử rõ ràng, phải nhớ, không có gì có thể giấu diếm được vô địch."
"Phong Kỳ hiểu rõ!"
...
Phong Kỳ vừa xuất hiện, Tô Vũ đã giật nảy mình.
So với ngày đó ở Tinh Lạc sơn thì hôm nay Phong Kỳ gầy đi rất nhiều, gương mặt cũng già nua hơn, không còn dáng vẻ hăng hái, ung dung như vài tháng trước.
Trên thân còn mang theo không ít thương thế, xem ra là y còn chưa khỏi hẳn.
Hạ Hổ Vưu truyền âm hỏi: "Thôi huynh, ngươi biết Phong Kỳ không?"
"Không biết!"
"Chưa thấy qua à?"
"Ừm!"
Hạ Hổ Vưu truyền âm nói: "Vậy thì tốt, không có liên lụy gì là tốt nhất. Thôi huynh, vậy ngươi biết Trần Vĩnh Các lão không?"
"Không biết, nhưng đã từng nghe Tô Vũ nhắc tới."
"Ngươi biết Tô Vũ sao?"
"Gặp qua mấy lần."
"Vậy hắn có từng đề cập với ngươi chuyện ta và hắn đã kết bái huynh đệ, mỗi lần gặp ta hắn đều ân cần gọi hai tiếng ‘ca ca’, lần đầu tiên gặp mặt còn khoa trương tới độ quỳ xuống trước khí độ bá vương toát ra từ thần thái của ta không?"
Tô Vũ mặt không đổi sắc, "Không có, Hạ điện hạ không gạt người đấy chứ? Lời này nói ra ngoài, chỉ e chẳng ai tin tưởng."
"Thật mà, ta còn có thể lừa ngươi chắc?"
Hạ Hổ Vưu cười ha hả, lần nữa truyền âm nói: "Còn chuyện nữa, có lẽ Thôi huynh cũng không biết, toàn bộ công pháp của Tô Vũ đều là do ta truyền thụ cho hắn, đó đều là công pháp của Hạ gia, bất quá Hạ gia không thiếu tiền, muốn bồi dưỡng Tô Vũ nên mới miễn phí cho hắn học."
Tô Vũ không muốn để ý đến tiểu mập mạp này, bệnh tâm thần!
Cậu ta đã nhận ra điều gì nên cố ý tới đây thăm dò chính mình?
Lúc này hắn không có tâm trạng để ý tới Hạ Hổ Vưu, hắn che giấu hết thảy thanh âm, chỉ tập trung lắng nghe tiếng nói chuyện của Phong Kỳ trong đại điện.
...
Trong đại điện.
Xung quanh Phong Kỳ cũng không ai trông coi, dưới mí mắt của ba vị vô địch thì cũng không ai lo lắng y có thể làm ra được chuyện gì.
Phong Kỳ nói thẳng: "Không cần tốn thời gian thẩm vấn, ta đã nói rồi, người là do ta giết! Nên giết nên róc thịt hay trực tiếp chém đầu thì cứ xử lý đi!"
Hạ Hầu gia bình tĩnh nói: "Trong số người đã chết có vài vị là Sơn Hải cao trọng, ngươi bây giờ bất quá chỉ là Sơn Hải tam trọng, làm sao có thể giết bọn hắn?"
"Đánh lén!"
Phong Kỳ đáp không chút chần chừ: "Xuất kỳ bất ý công kích bọn họ, vốn dĩ bọn họ không hề phòng bị ta, ta cùng bọn họ đều nhận biết, gọi từng người ra tâm sự riêng, rất nhẹ nhàng liền giết được người."
"Vậy vì sao ngươi lại muốn giết bọn hắn?"
"Thù riêng!"
Phong Kỳ lạnh nhạt nói: "Đều là những kẻ trước kia ta từng ôm thù hận, mấy tên đó có người từng mắng chửi ta, có người nhằm vào ta, tâm nhãn ta nhỏ, nhịn không được nên bấy lâu vẫn luôn tìm một cơ hội để giết chúng."
"Ngươi biết thân phận của bọn họ không?"
"Biết."
Phong Kỳ đáp: "Có vài người là quân lính, thế nhưng ta sợ gì, giết thì cũng đã giết, thà không làm, bằng không giết một người thì cũng bị phán tội chết, đã vậy thì dứt khoát làm cho xong, đều giết hết đi."
"Vậy vì sao ngươi lại té xỉu ở bên ngoài Đại Ngô phủ?"
"Thụ thương!"
Phong Kỳ thở dài, "Một lần cuối cùng đánh lén, đối phương đã nhận ra ta, mạnh mẽ phản kích, ta bị thương nặng nhưng vẫn cố gắng trốn chạy, nào ngờ gắng gượng không nổi, rốt cục trọng thương hôn mê, sau đó thì bị phủ quân bắt được."
Hạ Hầu gia lại hỏi: "Ngươi xác định hết thảy đều là do ngươi làm?"
"Xác định!"
"Đây là tội chết, ngươi có biết không?"
"Dĩ nhiên, ta không sợ chết."
Hạ Hầu gia gật gật đầu, nhìn về phía vài vị vô địch, mở miệng nói: "Ba vị thúc bá, Phong Kỳ đã thừa nhận là y giết người, động cơ đơn giản, vì thù riêng mà đánh lén giết người, ta đã hỏi xong."
Dưới đài, có người nhíu mày.
Ba vị vô địch còn chưa nói gì thì bên dưới đã có người gõ vào cái bàn trước mặt, Hạ Hầu gia nhìn về phía người kia, đối phương thân mặc áo giáp nghiêm cẩn, hiển nhiên là đến từ quân đội, giờ phút này ông cố gắng áp chế lửa giận, trầm giọng nói: "Bẩm mấy vị đại nhân và Hầu gia, Phong Kỳ chắc chắn là đang hồ ngôn loạn ngữ! Lưu tướng quân là cường giả Sơn Hải bát trọng, đã chinh chiến với yêu tộc vùng biển nhiều năm, thực lực vô cùng mạnh mẽ, đừng nói là Sơn Hải tam trọng, dù là Sơn Hải thất trọng đánh lén thì Lưu tướng quân cũng không thể bị giết nhanh như vậy được!"
Dứt lời, ông lại cắn răng nói: "Cái gọi là thù riêng quá vớ vẩn, ngươi nói xem, thù riêng thế nào? Lưu tướng quân từng mắng ngươi? Ta cùng Lưu Kỳ tướng quân đã quen biết không dưới mười năm, y căn bản không quen biết gì ngươi, như thế nào sẽ đi mắng ngươi?"
"Còn có, ngày đó tại Thiên Thăng hải, ta đi qua hiện trường Lưu tướng quân bị giết, rõ ràng là có dư ba kịch liệt chiến đấu nơi đó, đấy không phải là thực lực mà Sơn Hải tam trọng như ngươi có khả năng bùng nổ. Phong Kỳ, ngươi đây là đang đánh rắm bịa chuyện!"
Vị tướng lĩnh này cực kỳ phẫn nộ!
Phong Kỳ nói dối lung tung lừa gạt mọi người, vậy mà Hạ gia cứ ba phải mù quáng hỏi!
Vị tướng lĩnh này nghiêm mặt thưa: "Ba vị đại nhân, ta yêu cầu quân đội phái người tham gia thẩm vấn, Hầu gia không phải là người có chuyên môn về lĩnh vực này, những vấn đề mà ngài ấy hỏi không đúng trọng tâm. Quân đội có quan thẩm vấn, mong được ba vị đại nhân chấp thuận!"
Hạ Hầu gia cười cười, thản nhiên nói: "Có sao? Ta cảm thấy ta hỏi vẫn được mà, y đã trực tiếp thú nhận hết tội trạng rồi còn gì. Nhưng được thôi, hết thảy nghe theo ba vị vương giả."
Diệt Tằm vương mở miệng nói: "Vậy liền cho một vị quan thẩm vấn từ quân đội tham dự, không phải vạn bất đắc dĩ thì chúng ta cũng không muốn vận dụng một chút thủ đoạn, để tránh ảnh hưởng tới công chính."
Để vô địch ra tay điều tra trí nhớ thì nhiều ít gì sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ đối với cường giả.
Vả lại sẽ còn nhìn thấy rất nhiều chuyện tư mật của đối phương, đối với cường giả mà nói, trừ phi không còn biện pháp nào khác, bằng không thì tốt nhất là đừng nên áp dụng loại thủ đoạn này để tra xét nghi phạm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.