Chương trước
Chương sau
Bên ngoài, sắc trời dần dần sáng lên.
Mấy vị Đúc Binh sư như Triệu Thiên Binh, Hồ Kỳ, Trần lão... đã thức cả đêm để trò chuyện mà vẫn còn sung sức.
Lúc này, Triệu Thiên Binh nhìn thoáng qua hai vị phủ quân tướng lĩnh ở ngoài cửa, thuận miệng hỏi: "Lưu tướng quân, hôm nay công thẩm diễn ra ở đâu, có thông báo gì chưa?"
Nghe vậy, một vị tướng lĩnh liền quay người hành lễ, cung kính thưa: "Hồi bẩm Triệu phủ trưởng, đã có thông tri, hôm nay 8 giờ sẽ bắt đầu diễn ra buổi công thẩm tại Đại Hạ Văn Minh học phủ!"
"Văn Minh học phủ?"
Triệu Thiên Binh ngoài ý muốn, hỏi: "Sao lại xử án tại đây?"
Vị tướng lĩnh kia đáp: “Ý của Hầu gia và vài vị đại vương là Phong Kỳ đến từ Đại Hạ Văn Minh học phủ, có tội hay là vô tội thì cũng cần chiêu cáo cho Đại Hạ Văn Minh học phủ biết tường tận."
Triệu Thiên Binh gật gật đầu, nhìn về phía những người khác, đoạn nói: "Chư vị, đợi chút nữa cùng đi xem đi, Phong Kỳ, aiii...Hi vọng hết thảy đều là hiểu lầm, bằng không thì đúng là thời buổi rối loạn!"
Trần lão gật đầu, cau mày nói: "Chuyện của Phong Kỳ, mọi người đều biết y không phải là nhân vật then chốt, nếu chỉ có một mình Phong Kỳ gây chuyện thì còn đỡ, nhưng nếu dính đến tên kia thì sẽ là phiền toái lớn."
Mọi người nghe vậy liền hiểu, cũng không ai nói cái gì.
Tô Vũ lại càng không mở miệng.
...
Đại Hạ Văn Minh học phủ lần nữa trở thành tiêu điểm khiến vạn chúng chú ý.
Phong Kỳ xuất thân từ Văn Minh học phủ, năm đó giả chết thoát thân, chui vào Lục Dực thần giáo ẩn nấp nhiều năm, thậm chí vì thế từng bị Cầu Tác cảnh truy sát.
Sau này Trần Vĩnh đứng ra chứng minh, là do y an bài Phong Kỳ nằm vùng.
Mà việc Trần Vĩnh an bài đã đạt được sự chấp thuận của Vạn Thiên Thánh.
Việc này, vài ngày trước còn lưu truyền sôi sùng sục, dân chúng đều nói Phong Kỳ chính là anh hùng, nào ngờ thế cục xoay vần, nháy mắt Phong Kỳ đã biến thành nghi phạm trong vụ án giết chết 5 vị Sơn Hải cảnh của các đại phủ.
Khắp nơi trong Đại Hạ phủ đều đang nghị luận sự tình của Phong Kỳ.
Bao gồm cả người bằng hữu có quan hệ cực tốt với y là Trần Vĩnh.
Trước đó Trần Vĩnh đã nói ngày xưa là do y sắp xếp cho Phong Kỳ làm gián điệp dưới sự phê duyệt của Vạn Thiên Thánh, mà nay Trần Vĩnh lại đồng thời biến mất cùng với Phong Kỳ trong vụ án giết người, cho nên ánh mắt của dân chúng khắp nơi đều đổ dồn về hai kẻ này.
Phong Kỳ ám sát tướng lĩnh, y có thực lực này không?
Y không có!
Nhưng Trần Vĩnh và Vạn Thiên Thánh thì khác, đến cùng thì hai người kia có tham dự vào trong công cuộc giết người điên cuồng thời gian qua hay không?
Vạn Thiên Thánh một mực bế quan, là thật sự bế quan hay là giả tạo chứng cứ?
Trần Vĩnh biến mất, là chạy án sao?
Giờ khắc này, ngay cả Vạn Thiên Thánh đều bị liên lụy vào, bởi vì cách đó không lâu, chính ông là người đứng ra bảo đảm cho Phong Kỳ, việc Phong Kỳ ẩn nấp tại Lục Dực thần giáo đã được ông cho phép, bây giờ xem ra, càng giống như là lừa gạt.
Địa điểm công thẩm diễn ra tại Đốc Sát viện của Đại Hạ Văn Minh học phủ.
Giờ phút này, Đốc Sát viện phong tỏa toàn bộ.
Cái gọi là công thẩm, cũng không phải người nào cũng đều có thể xem, cần phải có thân phận, có tư cách. Bởi vì những buổi công thẩm cường giả như vậy thường sẽ thẩm tra ra một vài cơ mật khó lường, mà những tin tức đó tuyệt đối không thể để cho tất cả mọi người đều có cơ hội chứng kiến.
...
Thời điểm đám người Tô Vũ vừa đến bên ngoài Đốc Sát viện thì thấy quân hộ vệ của học phủ cùng với Long Võ vệ đang bao vây trấn thủ xung quanh.
Bầu không khí có chút ngưng trệ!
Bốn phía tụ tập không ít học viên, ai nấy đều lom lom nhìn qua bên này, rất muốn tiến vào trong nhưng đáng tiếc không được phép.
Mà vào thời khắc này, từ đằng sau liền có mấy người lạnh lùng bước tới.
Tô Vũ quay đầu nhìn lại, thoáng có chút thất thần.
Là những người hắn tâm niệm bấy lâu.
Hồng Đàm và Bạch Phong đều ôm sắc mặt lạnh lùng, Ngô Gia thì tối sầm mặt, cúi đầu đi theo hai người bọn họ, còn có mấy vị tiền bối khác của đa thần văn nhất hệ, giờ phút này toàn bộ đều xuất hiện.
"Hồng Các lão!"
Triệu Thiên Binh lên tiếng chào hỏi, Hồng Đàm thấy Triệu Thiên Binh thì miễn cưỡng gật đầu, "Triệu phủ trưởng, hôm qua liền muốn gặp ngươi, bất quá không tìm được cơ hội, chuyện của Tô Vũ mấy tháng trước thật sự đa tạ ngươi đã hỗ trợ."
"Là chuyện ta nên làm."
Triệu Thiên Binh biết ông không có tâm tư trò chuyện cho nên cũng không nhiều lời, đơn giản hàn huyên vài câu sau đó liền nhường đường cho bọn họ đi lên trên.
Chờ bọn hắn đi rồi, bên chỗ Đúc Binh sư có người thầm truyền âm hỏi: "Hồng Đàm lần này sẽ không nổi bão chứ?"
"Nổi bão? Ta thấy hắn sẽ gặp phiền phức lớn thì có. Một khi xác nhận Trần Vĩnh cũng tham dự trong chuyện này, Hồng Đàm chắc chắn sẽ bị liên lụy. Ta nghĩ đa thần văn nhất hệ ở Đại Hạ phủ lần này có khả năng thật sự xong đời."
"Cái kia khó mà nói, phương pháp chia tách của Hồng Đàm còn chưa công bố, dù cho hắn thật sự có dính líu tới chuyện của Trần Vĩnh, chỉ cần không có chứng cứ xác thực thì sẽ không ai có thể động tới hắn."
"..."
Mấy vị Đúc Binh sư hàn huyên vài câu, có chút thổn thức.
Đúng lúc này, Triệu Lập lại xuất hiện.
"Sư đệ!"
Triệu Thiên Binh hô một câu, hơi ngạc nhiên, sư đệ cũng tới à?
Triệu Lập nhìn thấy ông thì gật gật đầu một cái, chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến Triệu Thiên Binh kinh ngạc. Hình như sư đệ đổi tính thật rồi, hai ngày nay thái độ đối với mình tốt hơn hẳn. Trước kia ông mà chào hỏi, Triệu Lập thường xuyên trưng ra gương mặt thối hoắc, trực tiếp làm lơ ông.
Vừa nghĩ tới đây, Triệu Lập liền nói: "Triệu Thiên Binh, Trần Vĩnh là sư bá của Tô Vũ, ta lại là lão sư của hắn, tính ra thì cũng có điểm quan hệ. Nếu tội danh của y là thật thì chúng ta sẽ nghĩ cách sau, còn nếu không phải mà lại bị người ta gán tội cho thì ngươi nhất định phải đứng ra, dựa vào lí lẽ biện luận thay y!"
Triệu Thiên Binh bật cười, ta nói mà, hai ngày nay thái độ của gia hỏa này đối với ta không tệ, thì ra là vì có chuyện muốn ta ra sức đây.
Gia hỏa sư đệ này, chỉ khi nào có việc cần nhờ ta thì mới chịu cúi đầu, nhiều năm như vậy cũng chưa từng thay đổi.
"Đã biết. Sư đệ, ngươi không bế quan ổn định cảnh giới đi, hôm nay chạy tới đây làm gì, coi chừng chậm trễ chính sự."
Triệu Lập không để ý đến ông, trực tiếp nhập môn.
Triệu Thiên Binh cười cười, nhìn về phía những người khác, đoạn nói: "Chúng ta cũng đi vào thôi. Aiii, sư đệ nhà ta khi còn bé bị ta chiều hư, lớn lên rồi thì lại không chịu nghe lời nữa."
Lời này, những người khác nghe thì không thấy có gì.
Nhưng Tô Vũ lại rất muốn bật cười. Triệu Lập đã hơn một trăm tuổi, lúc này Triệu Thiên Binh lại dùng ngữ khí huynh trưởng trách vui sư đệ như thế, quả thật là khiến hắn khó mà thích ứng.
Bất quá ngẫm lại cũng không sai.
Khi Tứ Đại qua đời thì Triệu Lập vẫn còn nhỏ, đích thật là do Triệu Thiên Binh thân làm sư huynh chăm sóc, ông nói như vậy, mọi người cũng không cảm thấy có gì không đúng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.