Chương trước
Chương sau
Nguyên Khánh Đông vẫn bất động thanh sắc, gã đã sớm đoán được kết quả trước cả khi vị phu nhân kia lên tiếng, cho nên mới không ngu ngốc đứng ra tự chuốc nhục cho bản thân mình.
Gã nhìn về phía Hạ Hầu gia, thấp giọng hỏi: "Hầu gia, Triệu Các lão đúc binh đã xong, vậy thì chừng nào chúng ta mới bắt đầu thẩm vấn Phong Kỳ?"
Hạ Hầu gia liếc mắt nhìn gã, cười nhạt đáp: "Không vội, trời đã tối rồi, ngày mai đi!"
"Phong Kỳ?"
Hồ Kỳ nhìn sang chỗ bọn họ, vờ như chỉ thuận miệng nói: "Việc này đã sôi sùng sục lên khắp nơi, Hạ Hầu gia không ngại nếu ngày mai bọn ta cũng đi nghe một chút chứ?"
“Bọn ta”, chứ không phải là “ta”.
Bà biết Tô Vũ nhất định rất muốn đi, có điều lén lút tiến vào là chuyện không thích hợp, đã như vậy bà liền giúp hắn quang minh chính đại tới.
Khi đó, chắc chắn có vô địch ở đây.
Một đám cường giả Đúc Binh sư ngồi xung quanh Tô Vũ, như thế thì vô địch cũng sẽ không tùy tiện dò xét hắn, dù sao không có chuyện gì lại đi đắc tội bảy tám vị địa giai Đúc Binh sư, dù là vô địch thì cũng không hành xử ngu ngốc như vậy, thật nếu đắc tội, tu giả ở phủ các ngươi sau này có còn muốn bọn ta hỗ trợ giúp các ngươi đúc binh nữa không?
Sơn Hải Nhật Nguyệt đều sử dụng địa giai binh khí đây.
Vô địch không cần không có nghĩa là những người khác cũng không cần.
Hạ Hầu gia thoải mái đáp ứng: "Dĩ nhiên là được, ngày mai ta cung hậu các vị tiền bối!"
Y đối với mấy vị Đúc Binh sư này hết sức khách khí.
...
Trong lúc mọi người tán gẫu, Tô Vũ tình cờ nhìn thấy Bạch Tuấn Sinh cách đó không xa liền vẫy tay, gọi hắn: "Tiểu Bạch, mang bọn ta tới chỗ nào thi vị một chút để trò chuyện thâu đêm đi. Ngươi suốt ngày chạy nhảy lung tung, hẳn phải biết nơi nào tốt a?"
Bạch Tuấn Sinh phiền muộn!
Tiểu Bạch?
Má nó.
Mới vài ngày trước gặp nhau, ngươi còn gọi ta là sư đệ mà, sao bây giờ lại thành tiểu Bạch rồi?
"Đại Hạ phủ ta lại không quen..."
Hắn nói thầm trong lòng một tiếng, bất quá một đám đại lão tại đây, hắn cũng không có cách nào cự tuyệt, cười khan đáp: "Ta biết, ta biết, lập tức mang chư vị tiền bối đi."
Rất nhanh, một đám người rời đi.
Nhật Nguyệt cảnh không ít, Sơn Hải, Lăng Vân cũng nhiều, Tô Vũ xem như thực lực thấp nhất, có điều địa vị lại không thấp, giờ phút này hắn chỉ đi sau lưng vài vị Nhật Nguyệt, sánh vai cùng những cường giả Sơn Hải khác.
...
Chờ bọn hắn đi rồi, vị phu nhân bên người Nguyên Khánh Đông lóe lên ánh mắt bất thiện, trầm giọng mắng: "Chết tiệt, thật kiêu ngạo!"
Nguyên Khánh Đông liếc mắt lườm nàng, thản nhiên nói: "Chớ tự tìm phiền toái! Đều là bảo bối quý giá, là thượng khách của các đại phủ. Nếu ngươi không muốn bị toàn bộ giới đúc binh phong sát thì tập nhẫn nhịn đi, đừng để người cũng một bó tuổi rồi, cuối cùng lại bị vô địch trong nhà tự mình cưỡng ép đi quỵ lụy xin lỗi bọn họ, tới lúc đó mới thật là khó coi!"
Không nhìn thấy Hạ Hầu gia cũng bị lạnh nhạt mà vẫn nhịn không dám lên tiếng sao?
Thực lực mạnh mẽ, vậy đương nhiên có tư cách kiêu ngạo.
Tất cả mọi người đều là Nhật Nguyệt, người ta còn là Địa giai Đúc Binh sư, thiên sinh cao hơn ngươi nhất đẳng, tự tìm phiền toái, đó là ngớ ngẩn.
Hiện tại gã xem như đã học được một bài học, ra khỏi cửa nhà thì nhất định phải khiêm tốn một chút, đây không phải Thánh địa, ngươi điệu thấp thì tốt hơn.
Chính mình những ngày qua bị khinh bỉ vô số, ngươi nhìn ta có nổi giận không?
Nhẫn nhịn liền tốt!
Cao tầng các đại phủ kỳ thật không đặt Thánh địa vào mắt, đối với bọn họ, ở Thánh địa cũng chỉ có các vị vô địch cảnh là đáng giá tôn kính, những người khác thì thôi bỏ qua. Ngươi cũng không thể trách được.
Tựa như Chu Thiên Đạo, ông đã dứt khoát nói thẳng Bát đại gia ở Cầu Tác cảnh cũng chỉ là một đám người hầu việc mà thôi!
Kẻ ở Thánh địa bình thường đều là thứ tử, hoặc là chi mạch đóng quân, dòng chính thì hầu hết đều ở lại đại phủ làm chủ một phương.
Trước kia khi gã còn ở Thánh địa lâu, từng thật sự cho rằng hai đại thánh địa chính là lãnh tự của Nhân cảnh, ra ngoài bị thực tế vả mặt nhiều lần mới phát hiện... Bản thân trước đó suy nghĩ nông cạn tới cỡ nào.
Nguyên Khánh Đông thầm thở dài, ngày mai công thẩm Phong Kỳ, kỳ thật gã không quá muốn dính vào, có điều gã không tham dự là không được, nhưng không hiểu sao gã mơ hồ có cảm giác sẽ có phiền toái quấn thân.
Không nói những cái khác, Hồng Đàm bên kia chính là phiền toái cực lớn!
Đại Hạ phủ bên này vẫn ôm thái độ tận lực bảo đảm đa thần văn nhất hệ. Cho nên nếu gã cứ làm mất lòng bọn họ, trừ phi Hạ Long Võ chứng đạo thất bại, một khi y thành công, về sau nhất định sẽ có phiền toái!
Mà dù y có thất bại thì vẫn còn có Đại Hạ vương tọa trấn bên kia. Ông ta cũng là kẻ khó dây dưa vô cùng.
Nếu biết trước tất cả những sự tình này thì khi xưa gã tuyệt đối sẽ không đồng ý đến đây.
Đa thần văn nhất hệ của Đại Hạ phủ quả là một vũng nước đục.
...
Trong lúc Tô Vũ đang cùng mấy vị địa giai Đúc Binh sư vui vẻ trò chuyện thâu đêm suốt sáng bên kia.
Thì lúc này.
Phủ thành chủ Đại Hạ phủ.
Hạ Hầu gia cầm một phần tư liệu liên quan tới Thôi Lãng lên, trên dưới nhìn nhiều lần, cuối cùng đem tư liệu giao cho Hạ Hổ Vưu, cười ha hả nói: "Nhìn một chút xem có phát hiện ra cái gì không."
Hạ Hổ Vưu đọc lướt qua một lượt, hâm mộ nói: "Vẫn là Đại Minh phủ biết cách chơi, nhân sinh của tên Thôi Lãng kia so với ta thì muôn màu muôn vẻ hơn nhiều!"
"Nhìn cái gì đấy, ta bảo ngươi xem cái này à?"
Hạ Hầu gia tức giận mắng, ta kêu ngươi xem cách Thôi Lãng người ta làm sao tán gái chắc?
Hạ Hổ Vưu cười khan một tiếng, rất nhanh tiếp tục nhìn lại tập tư liệu, nhìn một hồi, cậu vừa sờ sờ ngấn mỡ bên dưới cái cằm trắng trẻo, vừa nhận xét: "Không có gì đặc thù, bất quá trước đó hắn chỉ là hoàng giai Đúc Binh sư, xem ra người này tiến bộ quá nhanh, chẳng lẽ là mấy năm nay bị Trình Mặc tiền bối truy sát, không dám ra ngoài, cuối cùng chuyên tâm bế quan lại có thu hoạch?"
Huyền giai đỉnh phong!
Đương nhiên dựa theo mấy người Hồ Kỳ nói thì trước đó Thôi Lãng đã có thiên phú rất mạnh, lần này cơ duyên xảo hợp gặp được Triệu Lập đích thân chỉ dạy nên mới có thể nhanh chóng leo tới đỉnh phong.
Lão Triệu thế mà lại trợ giúp một ngoại nhân lần đầu gặp mặt, duyên phận đúng là thứ khó đoán.
Hạ Hổ Vưu nhìn tới nhìn lui, cũng không phát hiện có cái gì khác biệt.
Hạ Hầu gia thản nhiên nói: "Hiện tại đúng là còn không rõ ràng lắm Thôi Lãng kia có vấn đề hay không, bất quá không ít người nhìn chằm chằm Khoách Thần quyết của lão Triệu. Thôi Lãng lại là kẻ thích ngao du lang thang, không thích bị trói buộc, có lẽ phải cho người dặn dò hắn cẩn thận, đừng đem Khoách Thần quyết truyền bậy truyền bạ khắp nơi."
Hạ Hổ Vưu gật đầu, "Đúng vậy, Khoách Thần quyết đúng là thứ tốt. Có điều Triệu lão không dễ tiếp xúc, có cơ hội thì ta sẽ đi hỏi Tô Vũ một chút, xem xem có thể truyền cho ta hay không."
"Tô Vũ..."
Hạ Hầu gia nghe vậy liền ngẩn ra, đột ngột giơ tay bắt lấy tập tư liệu nhìn chằm chằm một hồi.
Y nghĩ đến một chuyện, "Tô Vũ có biết đúc binh không?"
"A?"
Hạ Hổ Vưu mờ mịt, rất nhanh liền đáp: "Hẳn là không biết. Lúc còn ở đây, hắn từng nói chỉ đến chỗ Triệu lão để học Khoách Thần quyết, mặt khác cái gì cũng không học, dù sao cũng không có thời gian, tổng cộng tới lui viện nghiên cứu cũng chỉ tầm ba bốn lần là cùng."
"Thật sự không học đúc binh à?"
Hạ Hầu gia gõ gõ cái bàn, lẩm bẩm hỏi: "Ngươi cảm thấy hiện tại Tô Vũ đã biết chuyện Phong Kỳ bị công thẩm chưa?"
"Hắn thụ thương bế quan, chắc là chưa biết đâu."
Hạ Hổ Vưu nói tới đây thì mới nhận ra ý tứ của Hạ Hầu gia, vẻ mặt dị dạng, lắp bắp nói: "Nhị gia gia, ý của ngài là..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.