Chương trước
Chương sau
Gió nổi lên.
Đêm khuya ngày mùng 1 tháng 6.
Đại Hạ Văn Minh học phủ.
Gió thật to.
Từ bên trong hư không, hình thức ban đầu của đạo kim văn thứ 107 chính thức xuất hiện, tất cả mọi người đều biết, Triệu Lập sắp sửa xuất quan rồi.
Hết sức thuận lợi!
Tối thiểu theo bọn hắn nghĩ là hết sức thuận lợi.
Đại Hạ phủ rất nhanh sẽ xuất hiện một vị Đúc Binh sư đỉnh cấp.
Không có gì bất ngờ xảy ra, học phủ sắp có thêm một vị Các lão, thậm chí là viện trưởng Đúc Binh học viện, dĩ nhiên chưa chắc Triệu Lập đã đồng ý tiếp nhận.
Ngay tại lúc mọi người trông mong nhìn về phía bí cảnh nguyên khí, đúng lúc ấy, gió nổi mây phun, sấm sét vang dội!
Ầm ầm!
Hư không sinh lôi, đạo minh văn thứ 108 chính thức xuất hiện!
Mà ngay một khắc này, nguyên khí bí cảnh trực tiếp tan biến.
Trong hư không, Triệu Lập thu hồi nguyên khí bí cảnh, cầm trong tay một chiếc búa thật lớn.
Xuất hiện trước mắt tất cả mọi người.
Cùng một thời gian, phía dưới có hơi thở của một cỗ văn binh bốc lên!
Một thanh chùy nhỏ trực tiếp phá vỡ nóc nhà, có người đưa tay ra bắt lấy chuôi chùy, có thể dùng mắt thường thấy rõ phía trên thanh chùy hiện lên 66 đạo kim văn, có điều chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.
Mọi người sửng sốt tới ngây người!
66 đạo kim văn?
Huyền giai đỉnh phong văn binh!
Cái này là do Thôi Lãng chế tạo?
Trong lúc Triệu Lập đang tạo văn binh thì Thôi Lãng cũng tự rèn đúc một thanh văn binh của chính mình?
Mọi người không kịp nghĩ nhiều, rất nhanh, có người vui vẻ hô lớn: "Chúc mừng lão sư!"
Là đệ tử của Triệu Lập, lúc bấy giờ, mấy vị đệ tử hớn hở ra mặt, lớn tiếng chúc mừng.
Thành công rồi!
Triệu Lập vẫn giữ thái độ bình tĩnh, ông nhìn thoáng qua Tô Vũ phía dưới, cười nhạt nói: "Thôi tiểu hữu cũng đã hoàn thành rồi, so ra còn nhanh hơn cả ta mong muốn, đáng tiếc ta lấy đi nguyên khí bí cảnh, khiến ngươi bên này bị quấy rầy."
"Không ngại, những ngày qua Triệu lão sư đã chỉ bảo ta rất nhiều, chỉ là một thanh văn binh huyền giai đỉnh phong không quan trọng mà thôi, quay đầu ta lại chế tạo mấy chục chuôi chơi đùa."
"..."
Bốn phương tám hướng trong nháy mắt an tĩnh một thoáng.
Sau một khắc, Tô Vũ cũng bay lên trời, cùng Triệu Lập đồng thời lơ lửng giữa không trung.
Bất quá... Mơ hồ trong đó khiến mọi người cảm thấy có chút không ổn.
Tô Vũ bất động thanh sắc, bình tĩnh vô cùng, tiêu sái tự nhiên hóa nguyên khí thành một lớp sương trắng bao trùm toàn thân, tư thái phóng khoáng ngông nghênh khiến cho mọi người nhất thời liền thấy bình tĩnh trở lại.
Đúng là một công tử văn nhã, trông rất đẹp mắt.
Còn về phần lão Triệu... Thôi bỏ qua đi, mặc dù cơ bắp cường tráng nhưng đi kèm với mái tóc bạc phơ, da dẻ đồi mồi thế kia thì chẳng có gì đẹp mắt cả.
Triệu Lập cũng hơi khựng lại một thoáng, rất nhanh đã nhận ra ánh mắt của mọi người, ông cười ha hả trực tiếp vung tay lên, trên thân cả hai liền xuất hiện một bộ giáp da lóe sáng hào quang, xem xét liền biết đây là phòng giáp huyền giai đỉnh phong, khiến cho mọi người bên dưới không khỏi đỏ mắt phát thèm.
Đồ tốt a!
"Chúc mừng Triệu đại sư!"
"Triệu đại sư thành công rồi!"
"Chúc mừng Đại Hạ phủ lại nhiều thêm một vị đúc binh tông sư!"
"..."
Mọi người dồn dập mở miệng, các vị Đúc Binh sư địa giai khác cũng rối rít nói lời tốt lành.
Hồ Kỳ thì chỉ bận tâm nhìn về phía Tô Vũ, hào hứng khen ngợi: "Thôi Lãng, ngươi không tệ, ta nhìn ngươi lắng đọng một thời gian, cuối cùng cũng có thể tiến vào địa giai, đúng là hậu sinh khả úy a!"
Một đám người dồn dập đi tới, cũng không để ý tới chuyện ban nãy hai người bọn họ thất thố trước mặt vô số người.
Chế tạo văn binh nhiều ngày như vậy, quần áo đã sớm phát nổ, không mặc gì cũng là chuyện bình thường, dù sao cũng không phải là nữ nhân, ngại ngùng cái gì.
Tô Vũ cùng Triệu Lập hiển nhiên lại càng bình tĩnh, quên mặc thêm đồ mà thôi, vả lại bọn ta còn mặc quần lót, có cái gì phải mất mặt?
Mọi người ở đây rối rít nói lời cát tường.
Trong hư không vụt sáng, sau một khắc, Triệu Thiên Binh xuất hiện.
Đồng thời tới còn có Hạ Hầu gia.
Hai người đều tươi cười, Triệu Thiên Binh chắp tay, vui vẻ nói: "Chúc mừng sư đệ, cuối cùng thành công, cũng chúc mừng sư đệ bước vào Sơn Hải cảnh, thành tựu địa giai!"
"Bình thường thôi!"
Triệu Lập bình tĩnh đáp, rất nhanh lại mỉm cười nói: "Có điều Thôi tiểu hữu đúng là đã vượt quá dự liệu của ta, trong một năm tất thành địa giai, hi vọng tiểu hữu sẽ chuyên tâm cố gắng, đem Đúc Binh đạo phát dương quang đại!"
Mọi người xung quanh nghe vậy liền thấy bất ngờ, Triệu Lập đánh giá cao Thôi Lãng như thế?
Mà Tô Vũ lúc này tươi cười rạng rỡ, thả lỏng thoải mái, không còn cảm giác nặng nề bị trói buộc như lúc trước, hắn cung kính đáp lời: "Triệu lão sư quá khen! Bây giờ bất quá chỉ là huyền giai đỉnh phong mà thôi, nói đến thật cảm ta Triệu lão sư đã truyền Khoách Thần quyết cho ta, hơn nữa còn dạy ta rèn đúc thuật, ơn tri ngộ này không thể không báo đáp, chờ ta tấn cấp Thiên giai, nhất định sẽ trợ Triệu lão sư đúc Thiên Binh!"
"Ha ha ha!"
Triệu Lập cười lớn: "Thật tốt, hi vọng ngươi sớm ngày tấn cấp!"
Hai người bọn họ thổi phồng lẫn nhau vài câu, Triệu Thiên Binh thấy vậy liền kinh ngạc nhìn qua sư đệ của mình rồi lại nhìn “Thôi Lãng”, tên này giỏi như thế à?
Thực lực của hắn không yếu, đúc binh mà có thể đúc ra huyền giai đỉnh phong thì hiển nhiên không tệ. Có điều sư đệ nhà mình là người kiêu ngạo vô cùng, há sẽ dễ dàng tán thưởng một hậu bối như vậy?
Chẳng lẽ nói, hai người đều là kẻ không biết xấu hổ, cho nên ngưu tầm ngưu, mã tầm mã?
Tô Vũ cũng không nói thêm cái gì, hắn nhìn về phía Hồ Kỳ, mỉm cười chào hỏi: "Hồ tiền bối, ngài cũng tới rồi!"
Hồ Kỳ gật đầu, tươi cười đáp: "Đến xem cảnh tượng đúc Thiên Binh, đáng tiếc chẳng qua chỉ là ngụy Thiên Binh, không tính là Thiên Binh chân chính. Có điều ngươi đúng là đã tiến bộ vượt xa dự liệu của ta, ta còn tưởng rằng tối thiểu năm năm nữa ngươi mới có thể tấn cấp địa giai, hiện tại đã thành, giỏi lắm."
"Đều là nhờ Triệu lão sư cùng Hồ tiền bối vun trồng."
Tô Vũ hàn huyên vài câu, bên kia, Triệu Lập lại lên tiếng: "Tiểu hữu, có rảnh thì dành nhiều thời gian đến chỗ ta bên này, cùng ta nghiên cứu thảo luận một phen về việc đúc binh chi đạo. Đúc Binh sư trong thiên hạ này, nếu muốn nói mạnh thì cũng là số ít mấy người Thiên Đúc vương kia, ta cảm thấy, thành tựu tương lai của ngươi chắc chắn sẽ không thua bọn họ."
"Triệu lão sư cũng đừng nâng giết ta."
Tô Vũ vui vẻ nhìn ông, "Hôm nay chịu ơn Triệu lão sư chỉ bảo, địa giai ta còn có chút nắm bắt, Thiên giai thì phải xem vận khí đi!"
"Chuyện sớm hay muộn mà thôi!"
"..."
Hai người kẻ xướng người hoạ, mọi người thấy hoa cả mắt, không phải hôm nay bọn họ tới đây là để chúc mừng Triệu Lập phá cảnh sao?
Sao lại cứ có cảm giác Thôi Lãng đoạt hết sự nổi bật của ông rồi?
Nghe Triệu Lập không ngừng tán thưởng Thôi Lãng, mọi người tuy bất ngờ nhưng lại hoàn toàn không thấy nghi vấn gì.
Cũng đúng, Thôi Lãng năm nay chỉ mới 35 tuổi đã là Đúc Binh sư huyền giai đỉnh phong, chỉ cần phong độ ổn định, rất nhanh hắn có khả năng tấn cấp địa giai.
Nói đến thì trước mắt toàn Nhân cảnh chỉ sợ cũng khó tìm được mấy kẻ còn trẻ tuổi như vậy đã tấn cấp huyền giai đỉnh phong, có lẽ đồ đệ của Thiên Đúc vương thì hẳn là có người đạt được thành tựu tương tự.
Nhưng Thôi Lãng lại không phải là đồ đệ của Thiên giai Đúc Binh sư, cho nên thiên phú của hắn quả thật là rất đáng nể.
Triệu Lập cũng biết nên có chừng có mực, ông không nhiều lời thêm nữa. Đúng lúc lia mắt nhìn về phía Triệu Thiên Binh, ông bất giác cong môi cười cười, điều này khiến Triệu Thiên Binh hoàn toàn cảm thấy ngoài ý muốn. Hôm nay ngươi không quăng cái mặt thối hoắc cho ta nhìn nữa à?
Sư đệ hôm nay đổi tính rồi?
Có tiến bộ!
Xem ra là do tâm trạng đang vui vẻ nên nhìn ai cũng thuận mắt hơn.
Bất quá, rất nhanh ông liền biết chính mình nghĩ sai rồi, đối với những người khác thì Triệu Lập vẫn tương đối khá lịch sự, nhưng chờ đến khi Hạ Hầu gia xông tới thì sắc mặt Triệu Lập liền trở nên đen thui, nhìn cũng không nhìn y, lập tức quay người tiến vào sở nghiên cứu của mình.
Trước khi đi, ông ném cái nguyên khí kính qua cho Nhiếp lão, hừ lạnh một tiếng, nói: "Đại Hạ phủ dùng nguyên khí bí cảnh của ta, dùng tới nghiện rồi phải không? Dùng lâu ngày nên thật sự coi đây là đồ của nhà mình à? Lão phu vận dụng nguyên khí bí cảnh mà lại còn bị người ngăn cản, được lắm. Lần sau ta dùng Khai Thiên đao của Hạ gia mấy ngày xong có phải nó liền biến thành công pháp của ta?"
Hạ Hầu gia sững sờ, ta trêu chọc gì ngươi hả?
Có điều nghe lão Triệu mắng xong, trong nháy mắt y liền đoán được phần nào câu chuyện, y nghiêng đầu nhìn về phía đám người Nguyên Khánh Đông vừa chạy tới, vẻ mặt hơi có chút âm trầm.
Mà Triệu Lập giờ phút này đã tiến nhập sở nghiên cứu, trực tiếp đóng cửa cái rầm trước mặt bọn họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.