Triệu Lập hừ một tiếng, thấy bọn họ không hé răng, lúc này mới hùng hùng hổ hổ nói: “Một đám bạch nhãn lang, dám tính toán là đã đầu tư vào bao nhiêu với lão tử sao? Có bản lĩnh thì trả đống tiền thu được mấy năm nay cho ta đi! Nguyên khí bí cảnh dưỡng học phủ vài thập niên, mẹ nó, dám tính sổ với ta à? Có cần mang danh sách ra tính không? Có năng lực thì các ngươi chết rồi làm ra một cái nguyên khí bí cảnh thử xem!”
“...”
Triệu Lập hừ một tiếng, “Nhìn cái gì mà nhìn! Lão tử lấy về đúc binh, đúc xong lại trả lại! Nhưng về sau học sinh, người nhà các ngươi không được tiến vào, mấy tên khốn vừa mới nói chuyện kia, đừng có mơ! Tiểu Nhiếp, nhớ kỹ cho lão tử, người của bọn họ dám tiến vào, lão tử liền dọn nguyên khí bí cảnh đi!”
Các lão vừa lên tiếng ban nãy rất bất đắc dĩ, ta chỉ nói một câu mà thôi.
Nhiếp lão cũng bất đắc dĩ cười khổ, gật đầu, “Ta đã biết.”
Tề Các lão tò mò hỏi: “Ngươi muốn đúc binh ư?”
“Vô nghĩa, không đúc binh thì làm gì?”
Bị ông cãi lại, Tề Các lão cũng không tức giận, chỉ tươi cười nói: “Đúc binh thì cần nguyên khí bí cảnh làm gì, thiếu nguyên khí thì học phủ có Nguyên Khí dịch dự trữ, đưa qua cho ngươi là được.”
“Lão tử muốn đúc văn binh, ngươi cho ta 10 vạn giọt Nguyên Khí dịch đi!”
“...”
Im ắng.
Văn binh!
Ngay sau đó, Tề Các lão nghiêm mặt nói: “Lão Triệu, ngươi nghĩ thế nào vậy, sao bỗng nhiên lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1817624/chuong-1172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.