Tới lúc này, Tô Vũ đã hoàn toàn kiệt sức, thần văn chữ “Biến” cũng không thể chống đỡ, khuôn mặt không ngừng biến hóa, ý chí lực khô kiệt.
Triệu Lập không thèm để ý, nhìn hắn một cái, lạnh nhạt mắng: “Ngu xuẩn! Chẳng lẽ chỉ Văn Minh sư mới có thể đúc binh? Ngươi cảm thấy Chiến Giả thì không thể à? Sai, Chiến Giả cũng có thể đúc binh! Ý chí lực là lực lượng, thế nguyên khí thì không phải sao?”
“Đúc Binh pháp của Thiên Đúc Vương chỉ dùng ý chí lực, đó là bởi vì hắn thiếu kiến thức, Đúc Binh pháp của Triệu gia ta không chỉ sử dụng ý chí lực, mà nguyên khí cũng có thể đúc binh, uổng thân ngươi có một thân nguyên khí cường hãn mà không sử dụng, ngu xuẩn!”
Tô Vũ hữu khí vô lực, tiếp tục đập tiểu đao, đứt quãng đáp: “Lão sư, đây là vấn đề ổn định. Một khi ý chí lực phát ra gián đoạn, đổi mới lực lượng sẽ làm cho việc đúc binh thất bại.”
Triệu Lập thản nhiên giảng dạy: “Đó là vì kinh nghiệm của ngươi không đủ, khi ngươi đúc thành công một kim văn, thừa dịp kim văn hình thành, lập tức thay đổi lực lượng, không ảnh hưởng đến việc đúc kim văn tiếp theo! Như thế đến khi nguyên khí hao hết, lại thay đổi ý chí lực, sau đó lại đổi về nguyên khí.”
Triệu Lập nở nụ cười, “Năm đó ta đúc Văn Binh Địa giai, ngươi cảm thấy một Lăng Vân như ta có thể kiên trì mấy ngày? Chính là thông qua phương pháp không ngừng thay đổi như vậy, đương nhiên cuối cùng thật sự hao hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1817622/chuong-1170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.