“Nhị ca, Hạ gia còn đang kiên trì cái gì vậy?”
Hồng Đàm nhìn Hạ Hầu gia, khó nhọc nói: “Ta biết, kỳ thật ta biết, sư huynh ta cũng biết, chúng ta... Không phải đã sớm bị vứt bỏ rồi à? Các ngươi còn kiên trì cái gì, vô nghĩa thôi, không phải sao?”
Hạ Hầu gia chua xót, cười gượng, “Đừng nói bậy, ai sẽ vứt bỏ các ngươi? Các ngươi là hy vọng...”
“Hy vọng?”
Hồng Đàm lắc đầu, “Không, chúng ta không phải hy vọng, đa thần văn là hy vọng, nhưng không phải chúng ta! Chúng ta là đa thần văn, nhưng đa thần văn không chỉ có chúng ta, có đúng không? Nhị ca, đừng gạt ta, được không?”
Yết hầu Hạ Hầu gia càng thêm khô khốc, “Không, là các ngươi! Các ngươi chính là đa thần văn! Đa thần văn cũng là các ngươi! Nơi này là nơi khởi nguyên của đa thần văn, nơi này là nơi đa thần văn quật khởi! Có các ngươi thì mới có đa thần văn!”
Hồng Đàm nhếch miệng cười, “Năm xưa, sư phụ ta cũng bị các ngươi lừa dối như vậy, sư huynh ta cũng vậy, ta cũng thế, hệ chúng ta đều không khác gì! Nhị ca, ngươi quá giỏi lừa gạt, từ trẻ đã vậy.”
“Ta không lừa gạt ngươi!” Hạ Hầu gia khổ sở biện minh.
Hồng Đàm vẫn cười như người mất hồn, sau một lúc lâu, ông tựa khóc tựa cười nói: “Ta vẫn luôn cảm thấy chúng ta vẫn có thể giãy giụa một chút, còn có thể cứu chữa, nhưng Nhị ca à, ta còn muốn hỏi một câu, chúng ta còn có thể cứu chữa được sao? Tới một ngày kia, chúng ta nên đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1817615/chuong-1163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.