Chương trước
Chương sau
Trong hội sở.
Tô Vũ đang hưởng thụ xoa bóp, bỗng nhiên cửa bị gõ vang, Hoàng Hạc vội vàng xông vào, lớn tiếng nói: “Lãng huynh, bên ngoài đã xảy ra chuyện!”
“Hả?”
Tô Vũ trợn mắt, ngáp dài một cái, lười biếng đáp: “Chuyện gì? Phát hiện ra di tích sao? Lo cái gì, phát hiện cũng tốt mà.”
“Không phải, bằng hữu ta nói Trương Hành chết rồi!”
“Ai chết?”
“Trương Hành!”
“Không quen, ta biết hắn không? Chơi với ta bao giờ chưa?”
“Chưa, đó là nhi tử tướng chủ phủ quân Đại Kim phủ.”
Tô Vũ không chút hoang mang, hắn đứng dậy đi giày, tùy tay ném hai giọt Nguyên Khí dịch ra, mỉm cười bảo: “Hai vị đại tỷ này, ta không có tiền, trả Nguyên Khí dịch không vấn đề gì chứ?”
Hai bác gái vui mừng quá đỗi!
Ở niên đại người người tu luyện này, có ai không biết Nguyên Khí dịch, nó rất giá trị, tốn 10 vạn An Bình tệ mua một giọt cũng là bình thường!
Sao có thể có vấn đề gì!
Tô Vũ đứng dậy, thấy Hoàng Hạc nóng nảy thì không khỏi trấn an y: “Chết cũng chết rồi, ngươi gấp cái gì? Biết đâu lại là Đại Hạ phủ làm, chẳng lẽ đánh nhau với Đại Hạ phủ ư? Chúng ta nhanh đi tuyên cáo thân phận! Đại Hạ phủ muốn hạ sát thủ thì cũng phải cố kỵ một chút, ta chính là cháu rể của cường giả Nhật Nguyệt cửu trọng.”
Hoàng Hạc bị hắn nói tới bật cười, lúc này thì ngươi là cháu rể của Nhật Nguyệt cửu trọng rồi à?
Giữ mặt mũi chút đi!
“Không phải Hạ gia, nếu Hạ gia muốn giết chúng ta thì cần ám sát sao? Nếu Hạ gia đã nói mặc kệ thì chắc sẽ không nhúng tay, ta lo có người muốn gây rối loạn để âm thầm giết người, vậy rất phiền toái, hai chúng ta không mang hộ đạo giả, như vậy rất nguy hiểm!”
“Sợ cái gì!”
Tô Vũ lại gạt đi: “Nói thật thì Lăng Vân tầm thường gặp ta, ai sống ai chết rất khó nói! Dù là Lăng Vân cao trọng thì cũng sẽ gây ra động tĩnh khiến người khác chú ý, vậy có thể giết được ta chắc? Sơn Hải Nhật Nguyệt, ha ha, ta cũng có chút lòng tin, sư phụ hờ của ta cho ta vài thứ tốt, đánh không lại thì chạy trốn, chờ ta chạy thoát rồi sẽ cho bọn họ đẹp mặt, đừng sợ, Lãng ca sẽ che chở ngươi!”
Tô Vũ cười ha hả, căn bản không thèm để ý.
Hắn theo Hoàng Hạc cùng nhau ra cửa, giờ phút này, trên đường phố không ngừng có tu giả chạy qua như bay.
Sau đó, có người quen Hoàng Hạc đi tới, vội nói: “Ngay phía trước, Trương Hành mất tích, có chết hay không thì chưa chắc chắn, tám chín phần mười là đã chết, nhẫn trữ vật cũng bị bỏ lại, hiện tại Long Võ Vệ đang truy tra, tên kia là Đằng Không thất trọng, còn mạnh hơn chúng ta, vậy mà vô thanh vô tức bị giết!”
Thanh niên này sốt ruột nhìn về phía Hoàng Hạc: “Hoàng huynh, chết người rồi, nơi này ở lại cũng không tốt, hay là đi thôi?”
Tô Vũ cạn lời: “Đi? Giờ muốn đi mà được à? Rời đi có khi còn bị hoài nghi là có tật giật mình! Mọi người đang tra xét, sợ cái gì! Đối phương đã giết một người, chẳng lẽ còn dám giết nữa ư? Hoàng huynh, người nhát gan này là ai vậy?”
Thanh niên kia trợn trắng mắt, Hoàng Hạc cũng cạn lời, mở miệng giải thích: “Cũng thuộc Đại Tề phủ, y là bằng hữu của ta, tên là Lưu Lễ.”
Tô Vũ tùy ý gật đầu, “Lưu huynh đừng sợ! Chúng ta đi cùng nhau, thực lực ta không yếu hơn Lăng Vân, chỉ cần không chạy lung tung thì không xảy ra chuyện đâu, chẳng lẽ kẻ đó có thể giết ba chúng ta trong nháy mắt sao?”
Lưu Lễ khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời, trong lòng vẫn hơi lo lắng.
Trương Hành là con trai độc nhất của Nhật Nguyệt cảnh! Thân phận rất cao!
Đây là huyết mạch dòng chính, con của vợ cả!
Gã có Sơn Hải cảnh hộ đạo, kết quả... người đã tẫn mạng.
Thiên tài Đằng Không thất trọng, chiến Đằng Không cửu trọng cũng không có vấn đề gì, không chờ lại chết vô thanh vô tức, thật đáng sợ.
...
Ba người nhanh chóng tới hiện trường.
Giờ phút này, nơi đây có không ít người, vẻ mặt ai nấy đều ngưng trọng.
Tô Vũ không chút khách khí, trực tiếp dùng ý chí lực lướt qua tra xét đám người, còn dò về vị trí bị Long Võ Vệ vây quanh.
Ngay lập tức có không ít người bùng nổ ý chí lực bao bọc chính mình, có người quay đầu căm tức nhìn Tô Vũ, Tô Vũ cũng không thèm để ý, cười xòa nói: “Ta xem một chút, các ngươi đừng cản, ta không định tra xét các ngươi, làm gì mà như ôm bí mật lớn thế!”
Tầm mắt hắn đảo qua mấy người trong đám đông, rất tốt, bùng nổ ý chí lực đi, Cục lông nhỏ có thể nhận ra một vài người trong số các ngươi.
Chiến Giả cũng có ý chí lực.
Đương nhiên là hơi yếu, bùng nổ nguyên khí thì hơi thở sẽ không thay đổi.
Kẻ đến nhà mình chắc sẽ không biến đổi hơi thở?
Có vài người!
Trong đám đông, hắn thấy mấy người Chu Hồng Lãng, Tô Vũ không để ý tới bọn họ, trực tiếp tra xét hiện trường, cẩn thận tìm tòi, rồi vuốt cằm nói: “Chết ở đây à? Không có chút dấu vết nào cả! Không nhầm chứ, hẳn đối thủ phải cao hơn vị Trương huynh kia ít nhất hai cấp bậc, dù Lăng Vân giết thì cũng không đơn giản như vậy được.”
“Hai cấp bậc?”
Bên cạnh có người thấp giọng nói: “Ta hoài nghi là Nhật Nguyệt ra tay! Sơn Hải mà có thể nhẹ nhàng giấu diếm được những người khác thì hơi lạ. Long Võ Vệ Sơn Hải đại nhân nhanh chóng đuổi tới, hộ đạo giả của Trương Hành cũng tới ngay sau đó, nhưng bọn họ đều không phát hiện cái gì, có lẽ hung thủ chính là Nhật Nguyệt cảnh!”
“Giết Trương Hành làm gì? Vì Trương Hành phát hiện ra cái gì đó, hay là đối phương có thù oán với cha hắn?”
“Ai biết được! Hay là Vạn Tộc giáo ám sát thiên tài Nhân tộc, giết một thiên tài nhận được khen thưởng không thấp, huống chi Trương Hành còn là con trai của Nhật Nguyệt, thân phận rất cao.”
“...”
Một đám người vây xem náo nhiệt, đồng thời cũng muốn đợi xem có bắt được hung thủ hay không.
Bọn họ hơi lo lắng!
Hiện tại bọn họ cảm thấy nơi này không an toàn.
Hay là rời đi thôi?
Nhưng rời đi, bọn họ cũng lo xảy ra chuyện ở trên đường, hiện tại nhiều người còn tốt, ít người thì làm sao bây giờ?
Hơn nữa Trương Hành vừa chết, bọn họ liền rời đi, người khác có cảm thấy bọn họ chột dạ hay không?
Tô Vũ vẫn đang nhìn quanh, bất chợt hắn lớn tiếng hô: “Nhật Nguyệt Sơn Hải thì ta cũng mặc kệ! Ta vừa tới, không phát hiện cái gì, đừng có ý đồ với ta là được, ta có lão sư là Nhật Nguyệt thất trọng, có gia gia hờ là Nhật Nguyệt cửu trọng. Ta có Sơn Hải Thần Phù, Thần Phù phòng hộ, Nhật Nguyệt mà không đánh chết ta ngay thì cũng xong đời!”
Sau đó hắn lấy ra một Thần Phù khí tức cường đại, lại hô: “Ta không có hứng thú nhúng tay vào chuyện của các ngươi, ta mới tới, còn chưa hưởng thụ nhân sinh đâu, ta không ở Nam Nguyên nữa, ngày mai ta sẽ rời đi, nếu hung thủ nghe được, vậy không cần phải vì ta mà phá kế họach của mình, có đúng không?”
Ánh mắt người chung quanh trở nên khác thường, nhưng không nói gì.
Có lẽ đây là biện pháp tốt để giải quyết phiền toái.
Giết Thôi Lãng chưa chắc đã có lời, cũng chưa chắc có thể thành công, mà kết quả chắc gì đã tốt.
Có người trêu chọc: “Thôi huynh, gia gia hờ Nhật Nguyệt cửu trọng của ngươi muốn thân cận với ngươi một chút, ngươi lại trốn nhiều năm, hiện tại mới chịu nhận sao?”
Tô Vũ tức giận đáp: “Đừng chọc ta! Ta nhận hay không kệ ta! Có nguy hiểm, ngươi còn nhận nhanh hơn ta ấy, đừng mặt dày đứng đó chê cười, huống chi, ta có thể tìm được Nhật Nguyệt cửu trọng làm chỗ dựa, ngươi có không? Hâm mộ ghen ghét thì cứ việc nói thẳng!”
Không còn lời gì để nói!
Lời này chẳng có gì sai, người khác muốn dựa dẫm cũng chưa chắc đã tìm được.
Một thanh niên đến từ Đại Đường phủ không nhịn được nói: “Nếu Trình thự trưởng biết ngươi ở ngoài bẫy ông ấy như vậy, cẩn thận ông ta xuất quan rồi sẽ tát chết ngươi!”
Tô Vũ bĩu môi, cười ha hả đáp: “Cứ vậy đi, ngày mai ta sẽ chạy lấy người, ta đi ngang qua mà thôi, ta không muốn liên lụy vào, ta chuẩn bị đi Đại Hạ phủ ngắm mỹ nữ Vạn tộc đây!”
Không ai để ý đến hắn, sau đó, một cường giả Sơn Hải cảnh phá không bay tới, trầm giọng nói: “Các ngươi tự cẩn thận, không tìm được dấu vết của hung thủ, Đại Hạ phủ không phụ trách bảo hộ các ngươi! Ai chết thì đấy là chuyện riêng của kẻ đó!”
Dứt lời, vị Sơn Hải này nhanh chóng biến mất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.