Chương trước
Chương sau
Trong phòng, Tô Vũ quét tước xong xuôi, hắn liền bóp một đống bụi trong tay, ngay sau đó, truyền âm vào trong đầu: “Ăn nó, phân rõ hương vị cho ta!”
“Không!”
Cục lông nhỏ cự tuyệt mãnh liệt.
Không muốn!
Cái này không ăn được!
Bẩn lắm!
“Ăn đi, rồi ta kiếm đồ ăn cho ngươi, nhanh lên, bằng không về sau ngươi không được ăn gì đâu!”
Cục lông nhỏ vô cùng kháng cự, ủy khuất không chịu được, khóc không ra nước mắt.
Thật sự không thể ăn mà.
Khó ngửi lắm!
Nhưng hình như Hương Hương tức giận rồi, giờ phút này biển ý chí bên trong còn đang quay cuồng, dù Cục lông nhỏ rất muốn kháng cự, nhưng phận ăn nhờ ở đậu... thôi, chỉ có thể ngoan ngoãn ăn vậy.
Đống bụi trong tay Tô Vũ biến mất.
Trong biển ý chí, Cục lông nhỏ nôn khan vài tiếng.
Thật ghê tởm!
Nó muốn nôn ra!
“Lần sau gặp được, có thể phân rõ hương vị không?”
“Ăn thần văn hoặc là tiến vào biển ý chí mới có thể phân biệt.”
“Vậy là tốt rồi!”
Tô Vũ không nhiều lời, sớm hay muộn hắn cũng sẽ có cơ hội, ai tới nhà ta, ai phá hủy nhà ta, ai dám giẫm ảnh chung của ta và phụ thân, ta mặc kệ là vì sao, ta sẽ xử lý kẻ đó.
Lần này hắn ra ngoài vốn không định làm chuyện tốt.
Có lẽ Nam Nguyên là cửa đột phá đầu tiên.
Đầu năm nay, phân rõ phải trái để làm gì.
Đây là nhà ta, ta không cho phép thì không ai được tới, mà nay nó sắp thành nhà vệ sinh công cộng rồi, đến hắn còn tới được.
Cho nên... không nói lý thì tốt hơn.
.....
Ra khỏi nhà, Tô Vũ nhìn không trung, sắc trời đã tối.
Ánh trăng đêm nay thật đẹp.
Đêm nay trăng thanh gió mát, thích hợp để giết người!
Nhưng chỉ sợ hơi khó!
Dưới Sơn Hải còn dễ, trên Sơn Hải thì khó!
Còn việc ai xâm nhập nhà hắn, mục đích là tốt hay xấu... Hắn cần biết không?
Hắn chỉ biết, hắn là chủ nhân và hắn không đáp ứng.
Chủ nhân không đáp ứng, không hỏi mà tự rước, đó là trộm.
Ra khỏi tiểu khu, Hoàng Hạc còn ở bên ngoài chờ “Thôi Lãng”, thấy hắn ra liền vội vàng bước lên đón, “Lãng huynh, có phát hiện gì không?”
“Không.”
Tô Vũ cười nhạt, “Một căn nhà nát, nếu nơi này có di tích, ta sẽ trồng cây chuối đi cho ngươi xem!”
“Đừng khẳng định chắc chắn như thế.”
Hoàng Hạc nhắc nhở một câu, tất cả đều có khả năng.
Tô Vũ cười một tiếng, quay đầu lại nhìn về phía Hạ Binh, cười nói: “Tiểu ca, ai đã tới nhà Tô Vũ vậy? Sau đó ta sẽ báo lại cho Tô Vũ, coi như ta không đến không công.”
“Không thể phụng cáo!”
Hạ Binh lạnh mặt, không nguyện ý đáp.
Tô Vũ nhún vai, đoạn nói: “Vậy thì thôi, cho dù có thứ gì tốt, ta nghĩ chắc cũng đã bị Hạ gia cầm đi rồi, Tô Vũ vắng mặt lâu như vậy, nếu Hạ gia muốn lấy cái gì đi thì đã mang đi từ lâu, nào đến phiên chúng ta?”
Hạ Binh lạnh lùng quát: “Ngươi đừng bôi nhọ Hạ gia, thật sự cho rằng Hạ gia không làm gì được các ngươi?”
Tô Vũ bật cười, “Vậy coi như ta chưa nói, ta sao có thể bôi nhọ Hạ gia chứ? Mà một đống người ngoài đã tới rồi, chả lẽ Hạ gia chưa từng tiến vào? Đùa à? Ta thấy căn nhà kia sắp bị phá hỏng đến nơi rồi, đâu phải không có ai khác vào.”
Hạ Binh không nói gì.
Có một số việc, y cũng không biết.
Mà dù biết, y cũng không muốn nói với người ngoài.
Chờ đám Tô Vũ đi rồi, y bất giác quay đầu nhìn tiểu khu, nhìn nhà Tô Vũ, rồi cúi đầu không nói lời nào.
Y không biết Hạ gia có phái cường giả tới xem xét hay không, nhưng y biết Hạ gia cam chịu cho một vài người tiến vào, không quản.
Có bối cảnh, có địa vị, muốn tìm quan hệ tiến vào, đều được cho vào.
Mà nay đối với một vài người có địa vị mà nói, phòng ở của Tô Vũ hoàn toàn không phải là cấm địa.
Y không biết vì sao Hạ gia lại làm thế, vì sao lại thỏa hiệp, chẳng lẽ bởi vì Tô Vũ đã rời đi?
Y không biết!
Hạ Binh cúi đầu, trong nửa năm qua, sự tín ngưỡng, sự sùng bái của y đối với Hạ gia đã biến hóa, có vài thứ đang thay đổi.
Hạ gia hình như không còn là Hạ gia kia nữa.
Ở địa bàn Đại Hạ phủ, ở Nam Nguyên, Hạ gia lại mặc kệ một đám người ngoài tàn sát bừa bãi.
Y không biết Hạ gia nghĩ cái gì, nhưng y biết, rất nhiều huynh đệ đều thất vọng, rất nhiều huynh đệ đều nín nhịn.
Hạ gia từ bao giờ lại mềm yếu như vậy?
Phủ chủ ở đâu?
Hạ Tiểu Nhị không xứng làm Phủ chủ!
Bọn họ không chấp nhận!
Có lẽ ngày xưa không sao, nhưng hiện tại thì không, Hạ Tiểu Nhị không xứng!
Y làm mất mặt người Hạ gia, mất mặt người Đại Hạ phủ, Hạ Binh đã từng hoài nghi, có phải Hạ Tiểu Nhị thu tiền của người khác hay không, nếu không vì sao lại cho người ngoài đi vào nhà Tô Vũ?
Mà nay, Đại Hạ phủ đã là hỗn loạn bát nháo tới thế, Hầu gia có thấy không? Có nghe được không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.