Chương trước
Chương sau
Mọi người thấp giọng nghị luận, bên dưới Tô Vũ thong thả cưỡi ngựa đi tới.
Liếc nhìn tường thành, trong lòng hắn hậm hực không thôi, cường giả đúng là không ít.
Nhưng ngoài mặt thì hắn vẫn tươi cười, “Chao ôi, nơi này nhiều bằng hữu thật!”
Tùy tiện cười nói với một người: “Kia... Vương huynh đúng không? Còn nhớ ngày xưa chúng ta cùng nhau vui vẻ ở Đại Tống phủ không? Ai, chuyện xưa như mây khói...”
Một thanh niên bị hắn chỉ điểm, sắc mặt biến đổi, bó tay nói: “Thôi huynh, chúng ta mới chỉ gặp một lần, đúng một lần, nhưng không có những việc ngươi nói, ngươi nhận sai người rồi, ta cũng không phải họ Vương!”
Có người phì cười, tham gia góp vui: “Họ Vương, không phải là Vương Khải Đại Tống phủ chứ? Lãng huynh, mấy năm ngươi không ra ngoài, đã quên hết tên họ mọi người rồi.”
Tô Vũ ha hả cười đáp: “Kệ đi! Tên họ chỉ là cách xưng hô, gọi thế nào chẳng được, bèo nước gặp nhau, tương phùng hà tất từng quen biết! Chư vị đều tới đây tìm di tích của Tô Vũ ư? Có phát hiện gì không? Cho ta đi chơi cùng với nào. Yên tâm đi, phát hiện ra thì ta cũng không đoạt, ta chỉ muốn xem di tích có cổ mỹ nhân hay không thôi.”
Mọi người không nói gì!
Vậy mà tên này dám nói ra!
Tô Vũ đạp không trực tiếp bay lên tường thành, nhìn trái nhìn phải, hiếu kỳ hỏi: “Kỳ quái, Hạ gia mặc kệ đám người ngoại lai chúng ta à? Tùy tiện lên tường thành tham quan cũng được hả?”
Dứt lời, hắn nhìn về phía thanh niên hắn vừa gọi là Vương huynh, gọi: “Vương huynh...”
“Ta họ Hoàng!”
“Được được, Hoàng huynh!” Tô Vũ cười tủm tỉm, “Hoàng thì Hoàng đi, như nhau cả! Hoàng huynh, sao không thấy cường giả Đại Hạ phủ?”
Ít nhất là không thấy quân đội cường giả.
Chỉ có một vài binh sĩ ở đây, đều dưới Đằng Không, cũng không hé răng, chỉ yên lặng thủ vệ bốn phía.
Hắn bay lên đây cũng không ai quản hắn.
Nếu có lính gác trước kia thì hành động này tuyệt đối không thể thực hiện được.
Thanh niên kia bất đắc dĩ, đành phải giải thích: “Nam Nguyên thực lực không mạnh, khó điều động binh lực lại đây, ý tứ Đại Hạ phủ là đừng gây chuyện, đừng quấy rầy dân chúng, vậy thì tùy ý. Nếu quấy rầy dân chúng, quấy nhiễu cuộc sống thường nhật của người dân Nam Nguyên, tự nhiên sẽ có người tới tìm ngươi.”
“Thì ra là thế!”
Tô Vũ gật đầu, lại nói: “Ta biết ngay mà, ta vừa mới xử lý một yêu thú, vậy mà không có ai nói gì. Có phải Đại Hạ phủ còn nói người ngoại lai chém giết lẫn nhau thì bọn họ cũng mặc kệ đúng không?”
“Lãng huynh đoán như thần!”
Thanh niên gật đầu, “Đúng vậy, mệnh lệnh của Hạ Hầu gia là không phụ trách an nguy của người ngoại lai! Nhưng đánh hỏng chỗ nào, làm hỏng thứ gì thì phải bồi thường gấp trăm lần, đền tiền xong thì mặc kệ, ngươi có bản lĩnh thì cứ tùy ý!”
“Đúng là tính cách của Hạ Hầu gia!”
Tô Vũ cười rộ lên, hắn nhìn về phía đám người vừa đến bên dưới tường thành, ôm cánh tay, cười nói: “Tiểu tử, ngươi dám vũ nhục ta, lúc trước ta còn lo lắng phiền toái, bây giờ thì hay rồi. Tiểu tử đó là người nhà ai đấy? Thực lực không đủ thì ta sẽ giết hắn sau.”
“Lãng huynh!”
Có người chen vào: “Người Hách gia - gia tộc Nhật Nguyệt Đại Nguyên phủ, chút việc nhỏ mà thôi, đừng nghịch, hắn còn nhỏ, còn là Dưỡng Tính, mới lần đầu ra ngoài trải đời, ngươi so đo làm gì.”
Tô Vũ cười nhưng không nói gì, phía dưới, vị Lăng Vân cảnh mặt thẹo kia nghe vậy thì hơi nhíu mày, chắp tay nói: “Thôi huynh, chỉ là một hồi hiểu lầm, trẻ nhỏ xuất khẩu vô lễ, sau khi trở về ta sẽ tự thỉnh gia chủ giáo huấn, Thôi huynh hà tất phải hù dọa đứa nhỏ.”
Tô Vũ cười tủm tỉm: “Chỉ đùa thôi, đừng sợ! Đứa trẻ đáng yêu như vậy, ta đâu nỡ giết! Thôi Lãng ta hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, 25 tuổi chơi tới giờ cũng gần 10 năm, người ta giết cũng chỉ có một tí xíu, ta sao có thể tùy tiện giết người, không phải nói giỡn thôi sao?”
Trung niên mặt sẹo bất đắc dĩ, cảm thấy thật phiền toái.
Vừa đến Nam Nguyên đã gặp gia hỏa như vậy.
Chắc mấy năm nay bị nghẹn điên rồi, giờ tìm người phát tiết hỏa khí.
“Thôi huynh thứ lỗi, đêm nay ta sẽ mang thiếu gia bái phỏng Thôi huynh, thỉnh Thôi huynh nể mặt!”
Tô Vũ xua tay, “Thôi, chút việc nhỏ, không có gì! Mọi người đều ra ngoài xã hội, vẫn nên cho nhau mặt mũi, nhớ kỹ đừng nên nói lung tung là được, như ta đây gặp hậu duệ vô địch, ta cũng phải tỏ vẻ đáng thương, gặp hậu duệ Nhật Nguyệt... thích chơi thế nào thì chơi, cùng lắm thì lão tử đến cậy nhờ Đại Đường phủ!”
Má!
Có người thầm mắng, không phải ngươi không muốn nhận quan hệ với đối phương sao?
Hiện tại gặp rắc rối lại muốn đi cậy nhờ Đại Đường phủ?
Tên khốn ăn cơm mềm!
Vô sỉ mất mặt!
Nhưng hắn nói như vậy, mọi người cũng cảm thấy bất đắc dĩ, người ta mà đi cậy nhờ Đại Đường phủ, gia hỏa gia tộc Nhật Nguyệt bình thường đúng là không dám chọc đến hắn.
Tô Vũ cười cười, cất bước đi xuống tường thành, vừa đi vừa nói: “Đi dạo nào, nếu vớt được di tích có khi lại phát tài cũng nên! Đúng rồi, đi phủ thành chủ như thế nào? Đi tâm sự với thành chủ một chút, còn nữa, lão sư của Tô Vũ trừ Liễu Văn Ngạn chấp giáo ra thì còn thân nhân nào khác không? Ta cũng là người Đại Minh phủ, người một nhà mà, ta đi bái phỏng một chút.”
“Vương... À không Hoàng huynh, nếu không chúng ta đồng hành đi, sau đó thuận tiện đến nhà Tô Vũ nhìn xem. Biết nhà hắn ở đâu không?”
Sắc mặt thanh niên kia hơi đổi, y nhanh chóng đáp: “Ta đi với ngươi!”
Đến nhà Tô Vũ nhìn xem!
Biết đâu...
Thôi Lãng thật lãng!
Vừa đến đã muốn tới nhà Tô Vũ.
Mặc kệ sắc mặt những người khác thế nào, y vội vàng đuổi kịp hắn, “Lãng huynh, ta tới sớm hơn ngươi mấy ngày, cũng hiểu biết một chút, vài vị lão sư của Tô Vũ vẫn còn ở đây, bao gồm phủ trưởng Nam Nguyên trung đẳng học phủ, nhưng đối phương có công chức tại Đại Hạ phủ, chúng ta không tiện tiếp xúc.”
Y lại nói: “Còn nhà Tô Vũ thì bên ngoài có Long Võ Vệ, không thể tùy tiện xông vào.”
Tô Vũ gạt đi: “Không sao, lão sư tiện nghi của ta là Ngưu phủ trưởng, Tô Vũ và lão sư ta quan hệ không tồi, ta cũng coi như sư huynh hắn, người trong nhà, đến xem phòng ở của huynh đệ ta thì có sao! Ta tìm di tích cũng là quang minh chính đại, không phải trộm cướp, đúng không? Tô Vũ cũng không nhớ rõ di tích ở đâu, cố ý cho ta tới tìm, ngươi cảm thấy lí do này có vấn đề gì không?”
Người phía sau nghe mấy lời nói nhảm này của hắn thì đều câm nín, cảm thấy thật vô sỉ!
Thôi Lãng vẫn chứng nào tật nấy.
Chưa chắc hắn đã gặp Tô Vũ, vậy mà bây giờ qua miệng hắn lại thành huynh đệ. Với tính tình Thôi Lãng thì có lẽ đã có dịp gặp Tô Vũ ở Đại Minh phủ, nhưng nếu nói là có giao tình thì chưa chắc.
Ai không biết ở Đại Minh phủ Tô Vũ kết giao với toàn cường giả Sơn Hải Nhật Nguyệt, hắn là khách quý của Phủ chủ, Đại Minh phủ rất xem trọng Tô Vũ, sao Tô Vũ lại có thời giờ để ý tới Thôi Lãng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.