Chương trước
Chương sau
“Tra nam!”
Tô Vũ phán một câu, hắn đang khinh bỉ gia hỏa cho hắn thay thế thân phận, kẻ đó ngủ với người ta, vậy mà kéo quần lên liền chạy, người ta là cháu gái Nhật Nguyệt cửu trọng, thân phận không đủ xứng với ngươi chắc?
Hay thực lực không đủ?
Địa vị không đủ?
Hay là không có cảm tình?
Nếu đã không có cảm tình, vậy ngươi ngủ với người ta làm gì?
Lại còn muốn người khác vì ngươi mà đòi tự sát, quá khốn kiếp.
Ngưu Bách Đạo ngượng ngùng: “Cũng không thể nói như vậy, đầu năm nay, tu giả ấy mà... Khụ khụ, theo đuổi sự tự do tự tại, nói đâu xa, lão sư Liễu Văn Ngạn nhà ngươi cũng thế, ngươi xem đi, nữ nhân bên người hắn cũng không ít, đã đợi hắn vài thập niên, ngươi nói đúng không?”
Tra nam có thể tính cả ông, thế không được.
Ta cho ngươi biết, lão sư ngươi cũng thế mà thôi, ngươi đừng mắng, nếu không, Ngưu Bách Đạo ông không hề tốt hơn tiểu tử kia, hồng nhan tri kỷ năm xưa nay đều đã qua đời, nếu không, kiểu gì chẳng có người tới học phủ gây chuyện.
Nếu vậy thì mất hết mặt mũi!
Tô Vũ há hốc miệng, sau một lúc lâu, hắn không có lời gì để nói.
Cũng đúng!
Thôi, không mắng nữa.
“Vậy tên y là gì?”
“Thôi Lãng!”
“...”
Má!
Tên này quá hợp với tính cách, quả nhiên là lang thang.
Thôi Lãng!
“Có thể gặp mặt không?”
“Đương nhiên có thể, nếu ngươi ra ngoài, ta có thể giữ y trong bí cảnh học phủ, cho y bế quan khổ tu, tiểu tử này sắp tiến vào Lăng Vân, vừa vặn có cơ hội tu luyện, có lẽ y chỉ ước gì được như thế.”
Dứt lời, ông nhíu mày: “Nhưng ngươi có thể giấu diếm người khác sao? Không dễ chút nào! Thế này đi, ta sẽ tìm vài thứ tốt cho ngươi, ngươi mang trên người, trừ phi Nhật Nguyệt cảnh tấc tấc tra xét, bằng không, muốn phát hiện thân phận ngươi cũng khó.”
Tô Vũ đại hỉ: “Vậy phiền toái Phủ trưởng, vậy Thôi Lãng cũng được, cùng lắm thì không đi Đại Đường phủ nữa.”
“Được rồi, ta sẽ sắp xếp cho các ngươi gặp mặt, tâm sự nhiều một chút, tuy tiểu tử này hoa tâm, kỳ thật thiên phú cũng không tệ lắm, cũng là thiên tài số một ở Đại Minh phủ, chỉ là vài năm không lộ diện, hiện tại không mấy người nhớ y.”
Ngưu Bách Đạo nói tiếp: “Cần an bài người bảo hộ ngươi không?”
“Không cần!”
Tô Vũ cười đáp: “Chỉ cần y không có cường địch vậy thì không cần, không thì vì sao cường giả lại phải bảo hộ y? Không phải càng dễ lộ sơ hở sao?”
Tô Vũ lại hỏi: “Phủ trưởng, việc này đừng để người khác biết được không? Ta không hy vọng quá nhiều người biết ta muốn ra ngoài.”
“Đương nhiên!”
Ngưu Bách Đạo cười ha hả đáp: “Yên tâm đi, ta còn trông cậy vào ngươi thuận lợi trở về, tục mệnh cho mấy lão gia hỏa kia đây.”
Tô Vũ gật đầu, “Nhưng chỉ sợ cần một chút thời gian.”
“Hai ba năm, không sao!”
Vậy được.
Tô Vũ tính toán một chút, cùng lắm nếu hắn ra ngoài tốn quá nhiều thời gian thì tìm người mang đồ đưa về là được, Ngưu Bách Đạo đã biết công pháp rồi.
Chỉ còn thiếu Thiên Nguyên khí.
Thân phận giải quyết xong, Ngưu Bách Đạo còn đưa mình bảo vật che giấu tung tích, ngọc cảm ứng cũng sắp hoàn thiện, mấy ngày nữa chắc chính mình có thể đúc thân thể lần thứ 8, thần văn cũng phác họa đầy đủ.
Tới bước này, nên chuẩn bị đã đều chuẩn bị tốt.
Nhưng Tô Vũ nghĩ tới gì đó, hắn nói: “Phủ trưởng, thân phận ta đây...”
“Ngươi tuyên bố bế quan là được!”
Ngưu Bách Đạo nói: “Ngươi vốn đang bế quan, bạo 144 nguyên khiếu, bế quan nửa năm một năm thực bình thường! Đương nhiên, tốt nhất ngươi chọn một chỗ không người mà bế quan, tránh để người khác biết, tỉ như nha đầu Ngô Lam kia.”
“Ta biết.”
“Vậy không thành vấn đề.”
Hai người thương thảo một trận, đêm nay Ngưu Bách Đạo sẽ mang Thôi Lãng tới gặp Tô Vũ, hai bên nói chuyện, Tô Vũ thuận tiện học tập một chút phong cách đối phương, biết sự tích về y, nhận thức một ít thân nhân bằng hữu có khả năng sẽ gặp phải.
Tô Vũ tính toán, hắn vẫn còn thời gian, không cần nóng nảy.
Trước khi ra cửa, tốt nhất là chuẩn bị kín không kẽ hở.
Đương nhiên Ngưu Bách Đạo biết tất cả chuyện này, nếu Ngưu Bách Đạo không biết, vậy Tô Vũ muốn ra khỏi thành cũng khó, Ngưu Bách Đạo có thể nói cho Chu Thiên Đạo hay không, Tô Vũ không rõ, nói thì nói đi, chẳng sao cả.
Nếu mấy người này muốn mưu hại mình, kỳ thật Tô Vũ cũng không có cơ hội phản kháng, hiện tại hắn vẫn đang ở dưới mái nhà Đại Minh phủ của người ta đây.
.....
Đêm đó, Tô Vũ gặp được Thôi Lãng.
Ở trên Duyệt Tâm Đảo.
Thọat nhìn người này thực tuổi trẻ, sáng sủa, cũng rất đẹp trai, còn có một chút dáng vẻ lưu manh.
Khi nhìn thấy Tô Vũ, y cà lơ phất phơ ôm cánh tay, cười ha hả đánh giá Tô Vũ một phen, “Làm quen nhé, ta là Thôi Lãng! Tô Các lão, ngươi là thiên tài cao cấp nhất Nhân tộc, đánh bại cả Đan Hùng, ta cảm thấy Hoàng Đằng và Tần Phóng cũng chưa chắc có thể địch nổi ngươi.”
“Tô Các lão chịu dùng thân phận của ta, ta thật vinh hạnh!”
Thôi Lãng cười một hồi, không đợi Tô Vũ mở miệng, y đã nói tiếp: “Tô Các lão, ngươi quá nghiêm túc, không được đâu! Người quen Thôi Lãng ta đều biết tính cách ta, ta không nghiêm túc chút nào!”
Tô Vũ gật đầu, “Ta biết.”
Thôi Lãng nói: “Chuyện của ta, chắc Ngưu phủ trưởng đã nói một chút với ngươi, kỳ thật phiền toái không lớn, chỉ có phiền toái nhỏ ở Đại Đường phủ, nơi khác thì không có gì, ta chỉ tầm hoa vấn liễu, đều đến nơi đứng đắn, chỉ có lần đó trúng mê tâm kế của nữ nhân kia, ai, đáng tiếc!”
Y thở dài một tiếng!
Thôi Lãng tỏ vẻ rất tuyệt vọng, cảm thấy mình ngã một vố đau.
Tô Vũ không nói gì, tóm lại là ngươi còn không ít sự tích khác chứ gì?
Về sau, đi trên đường, có thể tùy tiện gặp một nữ nhân liền gọi hắn, “Thôi đại gia, đã lâu không tới, ta nhớ ngươi.”
Má nó!
Tưởng tượng tới cảnh tượng kia, Tô Vũ liền thấy đau đầu.
“Ngươi không trêu chọc hậu đại cường giả khác chứ?”
“Không, yên tâm đi, từ trước đến nay ta làm việc theo quy củ, lần đó xui xẻo mà thôi, nữ nhân kia nói nàng là gia đình bình thường, ai, vậy mà ta còn tin, gia đình bình thường mới là lạ. Đúng là nữ nhân thì không đáng tin!”
Thôi Lãng lại cảm khái, thở ngắn than dài, “Vậy thôi, không còn gì nữa đâu, ở đại phủ khác ta có một vài hồ bằng cẩu hữu, không cần để ý, gặp mặt mà không nhận ra cũng không sao, dù sao cũng không thân, đều là bạn nhậu, gặp thì tùy tiện gọi Trương huynh Lý huynh lừa gạt chút là được.”
“Thôi gia cũng không có vấn đề gì, ta đã vài năm không về, tỷ của ta, cũng chính là đệ tử của Ngưu phủ trưởng cũng đã bế quan mấy năm, cái này càng không có vấn đề gì.”
Thôi Lãng nói một tràng, đơn giản giới thiệu tình huống chính mình.
Y cũng tốt nghiệp ở Đại Minh Văn Minh học phủ!
Nhưng sau khi tốt nghiệp, y liền chạy khắp nơi lang thang, đi qua không ít nơi trong Nhân cảnh, cũng vài lần đến chiến trường Chư Thiên, nhưng không phải đi giết người, mà là muốn ngắm xem rốt cuộc mỹ nữ Vạn tộc có đẹp hay không.
Quá lăng nhăng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.