“Rách nát chi lực, lực lôi kéo, sức bật... Đáng tiếc, nếu có một vị Lăng Vân thông suốt 360 khiếu, bùng nổ lực lượng nguyên khiếu thì chắc chắn có thể bộc phát ra lực lượng tiếp cận Sơn Hải, sau đó có khả năng chủ động lôi kéo ra dương khiếu!”
Tô Vũ có phán đoán mơ hồ.
Hắn tới Lăng Vân hoặc là Đằng Không cửu trọng, có lẽ sẽ có hi vọng chủ động lôi kéo dương khiếu ra.
Vậy âm khiếu mà hắn định nghĩa có thể tìm ra như thế không?
Âm dương kết hợp, hình thành ổn định Nguyên Thần khiếu ư?
Dương khiếu và âm khiếu tồn tại đơn độc, có lẽ không thể trường kỳ tồn tại, bởi vì đây là một khiếu huyệt không hoàn chỉnh.
“Dương khiếu...”
Tô Vũ suy nghĩ tới đây, ngay sau đó hắn đứng dậy, đi ra ngoài.
Ngoài cửa, Ngô Lam đang xem sách, hình như cũng đang đợi hắn, thấy hắn ra liền vội vàng nói: “Đan Hùng tới rồi, đã đưa thư khiêu chiến cho học phủ, ngươi muốn tiếp chiến không?”
“Để sau đi, ta còn có vài việc.”
Ngô Lam hơi không vui, không phải bởi vì Tô Vũ, mà là bất mãn: “Đúng rồi, chiều ngày hôm qua bọn họ tới, sau đó liền có người tuyên truyền, ngươi lợi hại như vậy là vì cơ duyên tốt, toàn dựa vào di tích, bằng không ngươi không tính là gì cả!”
Tuy rằng ta cũng cảm thấy như vậy! Nhưng không có nghĩa rằng ta chấp nhận để cho người khác nói ngươi như vậy.
Mấy lời này thì Ngô Lam không dám nói ra miệng.
Tô Vũ gật đầu, “Có đạo lý! Ta dựa vào di tích đấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1817558/chuong-1106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.