Chương trước
Chương sau
“Rách nát chi lực, lực lôi kéo, sức bật... Đáng tiếc, nếu có một vị Lăng Vân thông suốt 360 khiếu, bùng nổ lực lượng nguyên khiếu thì chắc chắn có thể bộc phát ra lực lượng tiếp cận Sơn Hải, sau đó có khả năng chủ động lôi kéo ra dương khiếu!”
Tô Vũ có phán đoán mơ hồ.
Hắn tới Lăng Vân hoặc là Đằng Không cửu trọng, có lẽ sẽ có hi vọng chủ động lôi kéo dương khiếu ra.
Vậy âm khiếu mà hắn định nghĩa có thể tìm ra như thế không?
Âm dương kết hợp, hình thành ổn định Nguyên Thần khiếu ư?
Dương khiếu và âm khiếu tồn tại đơn độc, có lẽ không thể trường kỳ tồn tại, bởi vì đây là một khiếu huyệt không hoàn chỉnh.
“Dương khiếu...”
Tô Vũ suy nghĩ tới đây, ngay sau đó hắn đứng dậy, đi ra ngoài.
Ngoài cửa, Ngô Lam đang xem sách, hình như cũng đang đợi hắn, thấy hắn ra liền vội vàng nói: “Đan Hùng tới rồi, đã đưa thư khiêu chiến cho học phủ, ngươi muốn tiếp chiến không?”
“Để sau đi, ta còn có vài việc.”
Ngô Lam hơi không vui, không phải bởi vì Tô Vũ, mà là bất mãn: “Đúng rồi, chiều ngày hôm qua bọn họ tới, sau đó liền có người tuyên truyền, ngươi lợi hại như vậy là vì cơ duyên tốt, toàn dựa vào di tích, bằng không ngươi không tính là gì cả!”
Tuy rằng ta cũng cảm thấy như vậy! Nhưng không có nghĩa rằng ta chấp nhận để cho người khác nói ngươi như vậy.
Mấy lời này thì Ngô Lam không dám nói ra miệng.
Tô Vũ gật đầu, “Có đạo lý! Ta dựa vào di tích đấy, vậy phải làm sao, vận khí của ta tốt mà.”
“...”
Ngô Lam bó tay, “Ngươi không tức giận à?”
“Có gì mà tức giận.” Tô Vũ phì cười, bảo: “Không chiếm được nên mới hâm mộ ghen ghét, hắn không có, ngươi có, hắn sẽ ghen ghét ngươi, nếu là ta thì cũng vậy, đây là tâm lý phổ biến, mấu chốt là... Hắn không có, ta biết làm sao được.”
Tô Vũ lơ đãng mỉm cười, đoạn hỏi: “Đan Hùng truyền ra à? Nếu thế... Người này không đáng lo! Hạ thấp đối thủ rồi chiến thắng thì cũng có vẻ vô năng! Ta không thích loại người như vậy, ta thích địch nhân của mình cường đại, dù không đủ cường đại thì cũng muốn người khác cảm thấy hắn cường đại, tỉ như Địch Phong, mọi người cảm thấy gã rất mạnh, đệ nhất Bách Cường Bảng, kết quả bị ta chém chết nhanh chóng, như vậy mới biểu hiện được sự cường đại của ta.”
Hắn lắc đầu, không quá để ý, dựa vào hạ thấp đối thủ để đề cao chính mình đúng là hành động ngu xuẩn!
Bởi vì chiến thắng một kẻ yếu không thể chứng minh ngươi là một cường giả.
Nếu là Đan Hùng truyền ra, vậy chứng tỏ người này không ra sao.
Tô Vũ không cần để ý gã quá mức.
Ngô Lam ngẫm nghĩ, gật đầu, hình như rất có đạo lý, “Đúng thế, chúng ta tuyên dương sự cường đại của Đan Hùng, sau đó ngươi nhanh chóng đánh chết gã, như vậy có vẻ ngươi càng cường đại hơn, đúng không?”
Tô Vũ bật cười, gật đầu, “Không sai! Tốt nhất là nói Đan Hùng có thể giết Sơn Hải, ta chém chết gã, vậy chứng tỏ ta mạnh hơn gã, uy danh giai đoạn trước của gã đều sẽ biến thành của ta, thậm chí còn cao hơn cả gã! Đây là dựa thế! Mọi người không biết Tô Vũ ta cường đại, lại biết Đan Hùng chiến thắng tất cả đa thần văn hệ cùng giai, ta đánh bại gã, vậy không cần ta đi đánh nhau, ta có thể dẫm lên gã trực tiếp dựa thế thượng vị.”
Hắn lại nói: “Hạ thấp Đan Hùng, ta đây đánh bại gã cũng không hề có ý nghĩa! Tốt nhất nói trong đơn thần văn nhất hệ gã là đệ nhất, sư phụ gã cũng không bằng, cứ như vậy, ta đánh bại gã, tuy rằng Chu Phá Long cường đại hơn ta vô số lần, nhưng... Chu Phá Long cũng bị ta dẫm một chân lên mặt!”
Ngô Lam chớp mắt, lời Tô Vũ nói quả là có chút thâm ảo!
Hóa ra dựa thế là như vậy sao?
Đánh bại địch nhân, địch nhân mà cường đại, như vậy ngươi liền càng cường đại hơn!
Cũng đúng!
“Ngươi đi đâu đấy?”
Ngô Lam đi theo hắn, hiếu kỳ hỏi: “Ngươi định làm gì?”
“Đi tầng hầm nhìn xem, ngươi không cần đi theo ta.”
Tô Vũ cười: “Ngươi không quen nhìn trường hợp đó đâu.”
“Ồ!”
Ngô Lam không quá để ý, thuận miệng nói: “Ngươi nói đến đám người xấu kia ư? Có phải ngươi lấy bọn họ để nghiên cứu hay không? Cái này không được đâu, nếu không ngươi giết bọn họ đi, nghiên cứu người sống là phạm pháp.”
Nàng không yếu ớt như Tô Vũ tưởng tượng, ở Đại Hạ phủ không có kẻ yếu ớt, bọn họ đã xem Hạ Long Võ chém đầu rất nhiều lần.
Nàng ở Đại Hạ phủ, khi còn nhỏ từng đến hiện trường nhìn lén, suýt nữa bị hù chết, sau đó xem nhiều thì không còn thấy sợ hãi gì nữa.
“Không nghiên cứu, chỉ làm một ít thực nghiệm thôi, thực nghiệm thông suốt, không phải thực nghiệm tà ác, cho bọn họ lập công chuộc tội, không sao đâu.”
Tô Vũ trấn an nàng: “Đều là tử tù, thực nghiệm thông suốt cũng là thủ đoạn chuộc mạng chính bọn họ, nếu cuối cùng không chết, vậy có thể tha tội.”
Ngô Lam gật đầu, không hỏi lại.
Tùy! Đều là người xấu, chết cũng chả sao.
Tô Vũ vào tầng hầm rồi, nàng ngẫm nghĩ lại mấy lời hắn vừa nói, rồi hừ một tiếng chạy ra ngoài.
Tô Vũ nói rất có đạo lý!
Đan Hùng càng mạnh, Tô Vũ đánh bại Đan Hùng thì mới càng có thanh danh.
Thuận tiện còn có thể xả giận.
Ngô Lam ra cửa, nhanh chóng tìm được một đám người, đám gia hỏa bát quái nhất học phủ, do Chu Hồng Lượng, Bạch Tuấn Sinh cầm đầu.
...
Một góc trong học phủ.
Ngô Lam cùng mấy người lén lút thương lượng: “Các ngươi về cho người lan truyền một tin, nói rằng Đan Hùng rất lợi hại, đã từng đánh bại Tần Phóng và Hoàng Đằng trên chiến trường Chư Thiên, đánh cho bọn họ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.”
“Còn nữa, nói là trên thực tế gã có thể đi vào Lăng Vân, nhưng không chịu thăng cấp, mục đích là để một ngày nào đó tiến vào Sơn Hải cảnh thì sẽ lập tức có thực lực mạnh hơn một số Sơn Hải cùng giai khác!”
“Lại truyền tin đồn thật ra gã vốn là đệ tử quan môn của Đại Chu vương, nhưng Đại Chu vương không muốn thu đồ đệ nên mới cố ý cho Chu Phá Long thu, gã là quan môn đệ tử của vô địch, thực lực mạnh đáng sợ, khi còn nhỏ đã tắm bằng Thiên Nguyên Quả!”
Ngô Lam nhỏ giọng thì thầm, mấy người Chu Hồng Lượng thì nghe tới trợn mắt há hốc mồm, nàng có mục đích gì?
Vì sao lại truyền như vậy?
“Ngô Lam, tại sao phải nói như vậy?”
Hiện tại mấy người bọn họ cũng coi như quen thuộc, đôi khi Chu Hồng Lượng và Bạch Tuấn Sinh cũng sẽ đi tìm Tô Vũ, nhưng phần lớn thời gian Tô Vũ đều đang bế quan, cũng lười để ý, Ngô Lam không nhiều việc lắm, thỉnh thoảng sẽ ra cửa tiếp đãi một chút.
Ngô Lam hừ một tiếng: “Không phải bọn họ nói Tô Vũ ỷ vào di tích, còn thực lực chân thật của Tô Vũ không ra gì à? Vậy cho bọn họ đắc ý đi, Đan Hùng đệ nhất thiên hạ, chờ Tô Vũ đánh chết gã, khắp thiên hạ đều biết đơn thần văn nhất hệ quá yếu!”
Chu Hồng Lượng nhỏ giọng: “Vậy... Nếu thua thì sao?”
Ngô Lam sửng sốt, sau một lúc lâu mới lặp lại: “Thua hả?”
Nàng chưa từng suy xét vấn đề này!
Hình như Tô Vũ chưa từng thua!
Không đúng, hình như đã thua rất nhiều lần.
Có một lần thua đến hơn 8000 trận, còn thua... cả nàng.
“...”
Ngô Lam hừ nhẹ: “Đan Hùng lợi hại như vậy, Tô Vũ thua mới là bình thường, còn không mất mặt, nếu thắng, Đan Hùng sẽ mất mặt! Có vậy cũng không hiểu, ngốc thế!”
Chu Hồng Lượng cạn lời, ngẫm nghĩ, thực sự thấy đúng là có đạo lý.
“Được, việc này giao cho chúng ta, chuyện nhỏ, yên tâm đi, tới đêm nay, toàn bộ Thiên Đô Phủ đều sẽ biết Đan Hùng là đệ nhất thiên hạ, giết người như ma, đã từng giết Sơn Hải, đấu Nhật Nguyệt.”
“Khoa trương quá không?”
Bạch Tuấn Sinh nhỏ giọng: “Như vậy có phải quá khoa trương không? Giết Sơn Hải, đấu Nhật Nguyệt, không ai tin đâu.”
“Vậy giết Lăng Vân, đấu Sơn Hải, không còn vấn đề gì chứ? Gia hỏa này hẳn là có bản lĩnh giết Lăng Vân yếu nhược, nếu không Đằng Không cửu trọng cũng không có bất luận lực uy hiếp nào.”
“Được rồi!”
Mấy người thầm thì, sau đó Ngô Lam đứng dậy, “Được rồi, cứ như vậy đi, các ngươi cũng kém quá, còn phải để ta ra chủ ý, nếu là Hạ mập mạp thì đã tự giải quyết rồi, Chu mập mạp, ngươi không lợi hại bằng tên mập mạp kia!”
Chu Hồng Lượng buồn bực, cút đi!
Hạ Hổ Vưu đúng không?
Lần này gia hỏa nhà họ Hạ cũng tới, ít nhất không béo bằng mình, thoạt nhìn không ra sao, có gì để khen chứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.