Chương trước
Chương sau
Tô Vũ Các lão!
Nghe thấy mấy chữ này, không ít người xôn xao.
Lão nhân họ Tạ đến từ Cầu Tác học viện kinh ngạc: “Ngưu phủ trưởng, ý ngài là...”
“Hả?”
“Các lão.”
“À!”
Ngưu Bách Đạo cười đáp: “Không phải Đại Minh phủ vẫn luôn có quy củ này sao? Các lão vinh dự chỉ có danh, 《 Nguyên thần • Văn quyết 》,《 Nguyên Thần Thông Suốt Pháp 》,《 Song Ngô Hợp Khiếu Pháp 》... đổi một cái danh Các lão vinh dự không thành vấn đề gì chứ?”
Mọi người không hé răng, có chút khó ở.
Các lão!
Má!
Nói như vậy, nếu Tô Vũ tại đây, kỳ thật hắn có địa vị tương đương với Nhật Nguyệt, không đến Nhật Nguyệt thì không có tư cách chơi uy phong trước mặt hắn.
Tô Vũ còn không cần phải cúi chào.
Học viên gặp Tô Vũ còn phải hành lễ.
Lão nhân Cầu Tác cảnh không dám nói gì, Các lão vinh dự là quy củ lâu năm của Đại Minh phủ, đương nhiên không được Cầu Tác cảnh chính thức tán thành, không tính là Các lão chính thức, nhưng Đại Minh phủ tán thành là đủ rồi.
Giờ phút này, gần cửa thành, người tới càng ngày càng nhiều.
Ngưu Bách Đạo vui vẻ phất tay, kêu gọi: “Mọi người vào thành đi, đừng làm xiếc khỉ cho người nhìn, đám trẻ Đại Minh phủ chưa trải việc đời, cứ có náo nhiệt liền phải vây xem...”
Có người thấp giọng đáp: “Biết, Đại Minh phủ, bát quái chi đô, có náo nhiệt nhất định phải xem!”
Có người nghẹn cười.
Đây đúng là tác phong của Đại Minh phủ!
Không cần biết có nguy hiểm hay không, có náo nhiệt thì chắc chắn phải đi xem, xem xong liền giải tán, chọn chỗ ngồi bàn, nói xong rồi lại bát quái sang chuyện khác.
Nếu ở đại phủ khác, có Long, có Kim Bằng, lại có Phi Thiên Hổ, người dân đã sớm trốn xa.
Đại Minh phủ thì ngược lại, giờ phút này trong thành có không ít người chạy về phía bên đây, chỉ sợ hết náo nhiệt, tới chậm thì không xem được gì.
Ngưu Bách Đạo cũng không thèm để ý, dẫn mọi người rời đi: “Nhiều người thế này vậy khỏi sắp xếp xa, mọi người cùng đến học phủ đi, gần Bách Đạo Các có mấy đại viện tử trống, mọi người ở đó mấy ngày, hoàn cảnh cũng không tệ lắm.”
Các học viên tò mò về Bách Đạo Các, mấy lão nhân thì lại biết đây là uy hiếp.
Bách Đạo Các, Văn Binh Thiên Giai đỉnh cấp!
Có thể tự phát bùng nổ lực lượng Nhật Nguyệt!
Một khi có người muốn làm gì, vậy sẽ phải nhận một kích lôi đình, trong tình huống bùng nổ tự phát đơn thuần, Bách Đạo Các bộc phát ra uy lực Nhật Nguyệt một vài trọng, khi có cường giả Nhật Nguyệt cảnh đỉnh cấp khống chế, vị cường giả kia có thể tăng cường uy lực.
Tỷ như nếu Chu Thiên Đạo chấp chưởng Bách Đạo Các, có lẽ sẽ có thực lực Nhật Nguyệt đỉnh phong, chứ không phải là mới chỉ vào cửu trọng như hiện tại.
Đám người không ai cự tuyệt.
Vậy đi Bách Đạo Các đi!
Có người nói: “Đã lâu không vào Bách Đạo Các, lần này có thể thử xem...”
Ngưu Bách Đạo lập tức cắt ngang: “Về nhà mà thử, chư vị đừng kiếm chác ở đây, gần đây Bách Đạo Các tiêu hao không ít, đám tiểu bối muốn thử thì phải giao 500 điểm công huân, trên Sơn Hải trả 1000 điểm công huân, không thì tiêu hao quá lớn.”
“...”
Bó tay!
Đại Minh phủ các ngươi thiếu chút tiền ấy à?
Không phải trước kia vẫn luôn miễn phí sao?
Không phải người ngoại lai được miễn phí chơi một lần, hiện tại cũng thu phí ư?
Ngưu Bách Đạo mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào, chịu thôi, thật sự tiêu hao không nhỏ, giết Nhật Nguyệt, lại bị Tô Vũ chơi thử một lần, hiện tại đang lỗ đây này.
Mọi người vào thành, Thiên Đô Phủ thực phồn hoa.
Giờ phút này, trên đường phố nơi nơi đều là người, nhưng thấy Ngưu Bách Đạo dẫn đầu thì lập tức dân chúng nhường ra đại đạo cho mọi người đi qua.
Người hai bên đường đều mang ánh mắt trông mong nhìn bọn họ, giống như đang xem xiếc khỉ.
“Nhìn kìa, đó là con chim to mới bay trên trời đấy!”
“Câm miệng, nhỏ giọng thôi, đó không phải chim, mà là chim đại bàng kim sắc!”
“Chim đại bàng thì không phải là chim à?”
“Suỵt, nhỏ giọng thôi, đừng để bị nghe thấy, loại chim này hung tàn lắm!”
“...”
“Mấy con rồng ban nãy đâu?”
“Kia kìa, kẻ mặc thanh bào chính là rồng!”
“Ở đâu, ở đâu, ta cũng muốn nhìn!”
“Còn có lão hổ nữa, đại lão hổ lớn cực, là kẻ nào?”
“...”
Có vài người chịu không nổi, Khương Đào ho nhẹ một tiếng: “Ngưu phủ trưởng, hay chúng ta bay cho nhanh đi?”
Đi bộ thế này phải đi bao xa?
Má nó!
Dọc đường đi, biển người tấp nập như dạo vườn bách thú, ai có thể chịu đựng được?
Người Đại Minh phủ nhàn thật!
Lá gan cũng lớn, không sợ vây xem rồi bị cường giả xử lý ư?
Ngưu Bách Đạo cười đáp: “Muốn đến học phủ luôn sao? Không xem phong thổ Đại Minh phủ à? Người Đại Minh phủ rất hiếu khách đó!”
Ngưu Bách Đạo cười một tiếng, trấn áp uy phong mọi người.
Tránh việc những người này gây chuyện ở Đại Minh phủ!
Nếu gây chuyện thật thì cũng không dễ xử lý, dù sao cũng là cường giả các đại phủ.
Khi người Đại Chu phủ vừa đến, khí thế bức người, hiện giờ Tô Vũ đã tới Đại Minh phủ, được Đại Minh phủ che chở, sao có thể cho phép Đại Chu phủ chiếm cứ thượng phong, phải áp lại mới được!
Thấy tình huống không sai biệt lắm, Ngưu Bách Đạo mới nói: “Vậy mọi người đến học phủ đi, học phủ đã chuẩn bị rượu ngon món ngon cho mọi người, Đại Minh phủ gì không có chứ rượu và thức ăn thì chắc chắn là luôn có đủ! Phủ chủ đã bận rộn nhiều ngày, khi rảnh sẽ đến tiếp kiến chư vị!”
Không ai nói gì, một đám người đẩy nhanh tốc độ hơn, không hề bay lên nhưng lại nhanh hơn trước rất nhiều, không bao lâu, những người này liền biến mất trước mắt đại chúng.
Dân chúng Đại Minh phủ có chút tiếc nuối, đi nhanh vậy, còn chưa được nhìn nguyên hình mà.
Thật là, phải hóa thành nguyên hình cho mọi người xem chứ.
.....
Cùng lúc đó.
Những người của các đại phủ rời đi không lâu, ngoài cửa thành, một tiểu đội kỵ sĩ giục ngựa lao nhanh mà đến.
Cầm đầu là một nam một nữ, nam tuấn tú, nữ tiếu lệ, khiến người người ghé mắt.
Thủ vệ liếc mắt một cái, rồi lập tức nhận ra tộc huy của đối phương.
Người Đại Thương phủ!
Thủ vệ lại nhìn hai người cưỡi ngựa phía trước, nhanh chóng phán đoán ra thân phận đối phương, đánh giá thêm vài lần, thủ vệ mới khách khí hỏi: “Là Đan trợ giáo Đại Chu phủ cùng tiểu công chúa điện hạ Đại Thương phủ sao?”
“Ta là Đan Hùng!”
Đan Hùng thản nhiên giới thiệu, vệ sĩ liền đáp: “Ngưu phủ trưởng có phân phó, Đan trợ giáo tới rồi có thể đi Dục Cường Thự nghỉ ngơi, cũng có thể đến Văn Minh học phủ, vừa rồi Khương Các lão Đại Chu phủ mới đến không lâu.”
“Khương sư huynh cũng tới ư?”
“Đúng vậy.”
Đan Hùng khẽ gật đầu, vừa muốn đi tiếp, vệ sĩ lại cười nói: “Chư vị, phải xuống ngựa, trừ người Thiên Đô Phủ, còn lại đều phải xuống ngựa.”
Thương Thiên Kiều không vừa lòng, Đan Hùng lại không nói gì, gã xuống ngựa, mỉm cười dắt ngựa vào trong thành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.