Chương trước
Chương sau
Rời khỏi thư phòng, Tô Vũ lập tức tiến vào phòng tu luyện.
Hắn hơi cảm thấy sốt ruột.
Tốc độ đúc thân của hắn quá chậm!
Dù dùng Sinh cơ thôi phát pháp thì tốc độ vẫn chậm, hơn nữa cũng tiêu hao nhiều hơn.
Số lượng Thiên Nguyên khí còn lại không nhiều lắm, nhiều nhất chỉ có thể duy trì cho Tô Vũ hoàn thành đúc thân thêm hai ba lần nữa.
20 vạn công huân, Tô Vũ còn dư lại một chút tinh huyết Phá Sơn Ngưu, nhưng dù dùng hết thì nhiều nhất cũng chỉ có thể tới 6 đúc hoặc là 7 đúc.
Một lần đúc thân thể đại khái đã tiêu tốn gần 3 vạn công huân.
72 đúc, ít nhất tốn hơn 200 vạn điểm công huân.
Nói là nhiều thì cũng không tính quá nhiều, kỳ thật Tô Vũ trả được.
Còn nếu nói là không nhiều thì đúng là vớ vẩn.
Hơn 200 vạn công huân, dù dùng để nuôi một chi quân đội Đằng Không vạn người thì cũng có thể duy trì gần một năm.
“Hơn nữa nếu muốn tăng tốc thì còn lãng phí hơn, có điều thời gian quý giá hơn tiền tài a!”
Trong phòng tu luyện, Tô Vũ dứt khoát thả đám Thiên Nguyên khí ra, bày ra bóng ma kết giới, thần văn chữ “Hỏa” thiêu đốt, vận dụng Sinh cơ thôi phát pháp, tốc độ đúc thân liền trở nên nhanh hơn.
Đan Hùng?
Nếu gã tới, vậy đừng đi nữa.
Hắn ôm sát tâm đối với Đan Hùng.
Ở phương diện thân thể, hắn mạnh hơn Đan Hùng, nhưng chưa chắc mạnh hơn quá nhiều.
Ở phương diện thần văn, Đan Hùng có thể đánh bại đa thần văn hệ cùng giai, chỉ sợ là không yếu, Tô Vũ sẽ không cảm thấy thần văn của mình có thể nghiền áp gã.
Nhiều thần văn, Thần khiếu cũng nhiều, nếu nói là hắn có thể nghiền áp thì Đan Hùng kia cũng quá yếu, mà hiện nay giỏi lắm thì Tô Vũ cũng mới chỉ bằng Bạch Phong lúc trước, có lẽ có thể mạnh hơn một chút.
Đan Hùng so được với Bạch Phong không?
Tuy rằng Tô Vũ cảm thấy nói lão sư của mình yếu thì không hay chút nào, nhưng ở phương diện vũ lực, đại khái Bạch Phong không bằng Đan Hùng, đặc biệt là đối phương đã tới Đằng Không cửu trọng.
Ý chí lực tám lạng nửa cân, vậy phải nghiền áp đối phương ở phương diện thân thể.
Kim sắc lan tràn thân thể!
Tuy hắn tỏ ra coi khinh, nhưng vào trận chiến thật sự thì phải coi trọng, chẳng những vậy, hắn còn phải nhanh chóng đánh bại đối phương, không cho đối phương có bất cứ cơ hội lật ngược thế cờ nào.
...
Trong lúc Tô Vũ bế quan lần nữa.
Đại Minh phủ.
Cửa thành.
Một vị thiên tài dưới dự dẫn dắt của một vị cường giả đi tới.
“Đây là Đại Minh phủ ư?”
“Cảm giác chẳng khác gì chỗ chúng ta!”
“Sư phụ, thực lực Đại Minh phủ không ra gì, đúng không?”
“...”
Có lão nhân mang theo một đoàn thanh niên thiếu nữ đi tới.
Cũng có người mang theo học viên tuổi nhỏ tới đây.
Những người khác trong Đại Minh phủ không quá để ý, có người cưỡi kỵ thừa thú hù dọa mấy đứa nhỏ, rồi vui sướng hài lòng chạy mất, vớ vẩn, không biết đồ nhà quê này từ đâu ra, Đại Minh phủ ta giết 5 vị Nhật Nguyệt đấy!
Chuyện mới qua mấy ngày mà thôi!
Thực lực chúng ta không ra sao ư?
Đùa à!
Đan Hùng chiến Tô Vũ, tin tức lớn, thiên tài Đằng Không hai hệ đơn đa giao chiến, Đằng Không không quá yếu, đặc biệt là đám thiên tài, vậy nên chuyện này vừa nổ ra đã lập tức hấp dẫn được rất nhiều cường giả muốn tới đây xem.
Giờ phút này, Lăng Vân, Sơn Hải cũng không hiếm thấy.
Không chỉ vậy!
Trong không trung, một cự long cưỡi mây đạp gió lao đến.
Cùng lúc đó, Đại Minh phủ, trên tường thành Thiên Đô Phủ, một đám ống pháo nhắm thẳng không trung, có cường giả Sơn Hải hét to: “Nhanh hạ xuống! Báo tên họ! Trong Thiên Đô Phủ nghiêm cấm người ngoài cưỡi yêu thú phi hành!”
Cự long kia vừa định rít gào, đột nhiên một cự long kim sắc từ trong Thiên Đô Phủ bay vút lên!
Cách thật xa mà uy áp đã bùng nổ, phun ra ngọn lửa kim sắc thiêu đốt hư không, đó là tọa kỵ của Chu Thiên Đạo!
Cùng thời gian, có người hét to quát: “Lớn mật! Muốn tạo phản à? Mặc kệ là Chiến Thần điện hay Cầu Tác cảnh, hay gia tộc vô địch, đều xuống đất cho ta!”
Giờ khắc này, trên tường thành, vô số ống pháo tràn ra lực lượng nguyên khí nồng đậm.
Trong không trung, cự long ngoại lai kia hành quân lặng lẽ, ngoan ngoãn hạ xuống, trên cự long, một vị lão nhân Đằng Không đứng lên, có chút buồn bực nói: “Ta đến từ Cầu Tác học viện, dựa theo ước định năm xưa, Cầu Tác học viện tới chơi không cần xuống ngựa mà.”
Thật sự có quy định đó! Đã ước định từ lâu rồi!
Má nó!
Vì sao các ngươi lại hung tàn như vậy, chưa gì đã đòi hô đánh hay hô giết?
Trong thành, có người lạnh lùng quát: “Quy định là không cần xuống ngựa, nhưng ngươi đây là cưỡi rồng, có thể cưỡi ngựa, còn ngươi kỵ rồng phi hành mà cũng muốn lướt qua quy củ sao, lá gan không nhỏ!”
Một lát sau, vài vị Sơn Hải với một vị Nhật Nguyệt cầm đầu phá không lao tới.
Vị Nhật Nguyệt dẫn đầu kia là một vị Đại thống lĩnh phủ quân, người này nhìn lướt qua lão nhân, lại nhìn mười mấy vị học viên trên người cự long, bĩu môi, “Phủ chủ có lệnh, người hai đại thánh địa tới thì đến Dục Cường Thự nghỉ ngơi! Còn con rồng này thì biến thành hình người, không được dùng hình thái cự long phi hành trong thành!”
Cự long hạ xuống đất, bất mãn phát ra âm thanh: “Chu Phủ chủ cũng có một vị đồng tộc...”
Trong không trung nơi xa, cự long kim sắc há to miệng rộng ra oai với nó, trên mặt cự long kim sắc tràn đầy vẻ trào phúng!
Tên kia, ngươi mà dám so với ta sao?
Ta là tọa kỵ của Phủ chủ!
Ngươi thì sao?
Kim sắc cự long vui sướng du đãng một vòng trong không trung, õng ẹo tạo dáng khoe khoang một chút, sau đó mới bay vào phủ thành chủ.
Đại thống lĩnh Nhật Nguyệt im lặng, mãi sau mới mở miệng: “Đó là tọa kỵ của Phủ chủ, không thể so sánh.”
Cự long bất đắc dĩ, thôi, long ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Hình như tên tuổi Cầu Tác cảnh giờ không dùng được ở Đại Minh phủ nữa.
Một lát sau, các học viên xuống khỏi lưng rồng, cự long lắc mình biến hoá thành một vị nam tử trung niên, nó có chút hậm hực.
Bên này, người Cầu Tác cảnh vừa tới.
Bên kia, một cự thú vô cùng to lớn lao đến, là một con hổ, Phi Thiên Hổ nhất tộc, hơi thở Nhật Nguyệt cảnh tỏa ra khắp nơi.
Phi Thiên Hổ, chủng tộc mạnh nhất trong số các Hổ tộc.
Ở Phi Thiên Hổ nhất tộc, Nhật Nguyệt cảnh cũng là cường giả đỉnh cấp, giờ phút này, trên lưng hổ cũng có một đám người trẻ tuổi, còn có vài vị lão nhân, có lẽ bọn họ đã thấy đãi ngộ của Đại Minh phủ dành cho Cầu Tác học viện vừa nãy, cho nên khi còn cách cổng thành một khoảng, vài vị lão nhân đã thức thời mang theo một đám học viên hạ xuống đất.
Có lão nhân cười vang: “Chiến Thần học viện tới! Giang huynh, đã lâu không gặp!”
Thống lĩnh Nhật Nguyệt mỉm cười gật đầu, “Đúng là nhiều ngày chưa gặp, hai học viện thánh địa Chiến Thần, Cầu Tác vậy mà cũng tới góp vui, đúng là khách ít đến!”
Phần lớn bọn họ đều là hậu duệ vô địch!
Học sinh của hai đại học viện này không phải hậu duệ vô địch thì chính là hậu duệ của Nhật Nguyệt cảnh, tỷ như Hồ Thu Sinh và Vạn Minh Trạch ở Đại Hạ phủ kỳ thật đều có cơ hội tiến vào Cầu Tác học viện học tập, chỉ là hai người không muốn đi mà thôi.
Hai đại thánh địa học viện vừa xuất hiện, xung quanh có không ít lão nhân sôi nổi ra tiếp đón, những học viên đi cùng cũng nhìn về phía học viên hai đại thánh địa.
Nói là học viên, trên thực tế có vài người đã sớm là Đằng Không cảnh.
Nhưng thoạt nhìn một đám người đều còn rất trẻ.
Trong khi mấy người hàn huyên, trong không trung lại có một đầu cự long nữa bay tới, bạch sắc cự long! Hơi thở không quá cường đại!
Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy bạch sắc cự long, cự long hóa thân thành trung niên của Cầu Tác cảnh bên kia liền rụt cổ, có chút sợ hãi.
Phi Thiên Hổ hóa thân thành lão nhân cũng hơi nhíu mi, cúi đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.