Chương trước
Chương sau
Chu Thiên Đạo cười đáp: "Đại Hán vương công bằng, tự nhiên nói rất có lý! Ta chỉ sợ... Đến lúc đó xử lý không tốt thôi! Được rồi, Đại Hán vương đều đã nói như vậy, ta còn có thể làm sao, tên kia nếu mà lại xuất hiện... Vậy mọi người cùng nhau vò đã mẻ thì không sợ rơi đi! Ngươi không cho ta dễ chịu thì về sau ta đem người Chu gia ta di chuyển đến một tiểu thế giới, để cho cha ta trông coi tiểu giới kia, ta thì cứ vui vẻ sống cuộc đời thổ bá vương. Về phần Nhân cảnh... Giao cho mọi người tự chơi đi!"
Đại Hán vương cười nhạt: "Đại Minh Vương biết ngươi nói như vậy, đại khái..."
Lời của ông đều chưa nói xong, Chu Thiên Đạo đã thở dài ngắt ngang: "Cũng không phải ta nói đâu, là cha ta tự nói đó! Hết cách rồi, ông ấy ra ngoài mà không yên lòng, tên vô địch kia cũng dám giết tới cửa nhà mà, ta biết làm sao bây giờ?"
"Ta không phải Hạ Long Võ, Hạ Long Võ muốn Chứng đạo, ta lại không muốn!"
Chu Thiên Đạo nói rất thoải mái: "Ta muốn Chứng đạo, ta tìm tiểu giới để Chứng đạo cũng tốt, cùng lắm thì cả một đời chết già tại tiểu giới, ai sợ ai chứ! Làm một tên thổ bá vương không tốt sao? Cha ta có thực lực kia, ông ấy cố thủ tiểu giới, không có mười tám vị vô địch thì không làm gì được cha ta! Dù cho nhân tộc vô địch đánh vào, không chém chết một hai kẻ thì đều có lỗi với tên tuổi của ông ấy!"
Đại Hán vương khẽ cười: "Đừng hồ ngôn loạn ngữ!"
Sau lưng, Diệt Tằm vương cũng tức giận mắng: "Im miệng đi Chu Thiên Đạo, ngươi còn dám nói chuyện giật gân, cẩn thận ta thu thập ngươi!"
Chu Thiên Đạo cười ha hả: "Chỉ đùa chút mà, mọi người đừng coi là thật nhé! Thế nhưng, lời này ta thả ở đây! Nếu lại có vô địch dám ra tay... Vậy thì không phải là đùa giỡn nữa! Đến lúc đó, mọi người tự chơi đi, chúc mọi người chơi vui vẻ!"
Yên lặng.
Mọi người đều thấy ông cười cười nói nói như thế nhưng bọn họ lại hùa theo không nổi.
Chu Thiên Đạo nhìn lướt một vòng, thản nhiên bổ sung thêm: "Không có cách nào mà, đau lòng quá ta đâu còn quản nổi người khác! Thật sự tưởng tất cả mọi người đều là thánh nhân à? Không đánh tới trên đầu ngươi, ngươi sẽ không đau khổ, khuyên người ta thiện lương, bảo người ta rộng lượng, sao mà mặt mũi lại lớn như vậy chứ? Kẻ bị giết không phải là con cháu nhà ngươi đúng không? Nếu tên vô địch kia hôm nay giết con cháu Nguyên gia, ngày mai giết con cháu Chu gia, ngày mốt giết Trương gia... Ta khuyên các ngươi hãy rộng lượng, bảo các ngươi đừng so đo, hãy suy tính cho toàn cục, các ngươi có làm được hay không? Nếu dám bảo làm được thì kể từ ngày mai, mấy nhà các ngươi ngày ngày đều sẽ có người chết, có tin hay không?"
Chu Thiên Đạo thở dài, ra vẻ rầu rĩ nói: "Vô địch ám sát mấy tên Nhật Nguyệt còn không đơn giản sao? Cha ta cũng được mà! Cha ta không được thì ta ám sát một hai Nhật Nguyệt nhất nhị trọng cũng không thành vấn đề! Ta khuyên các ngươi rộng lượng một chút, hãy cân nhắc cho Nhân cảnh, đừng nóng giận, các ngươi có thể đáp ứng không? Đáp ứng được thì việc ngày hôm nay ta không so đo nữa, lập tức quay đầu rời đi, thế nào?"
Im ắng.
Đại Hán vương mệt mỏi day trán, "Lời ngươi nói, chúng ta đều hiểu được! Ngươi nói không sai, chuyện này đã ảnh hưởng đến toàn cục! Nếu lại nháo chuyện tiếp thì lòng người ly tán, hoàn toàn không dễ vãn hồi! Ta cũng không biết đối phương là ai, nếu có lần sau nữa... Ta sẽ kiên trì tra rõ, không tra được, nếu có người ngăn cản, Đại Hán phủ cũng sẽ làm ra lựa chọn giống ngươi, ngươi hài lòng rồi chứ?"
Chu Thiên Đạo cười xán lạn, "Chuyện này không thành vấn đề! Thằng cháu rùa kia suốt ngày không làm chuyện tốt! Một lần là đủ rồi, không tra được ngươi thì đó là vận khí của ngươi, còn dám tới, thật sự cho rằng tất cả mọi người là đồ đần à? Mẹ nó, ngươi muốn giết là giết sao? Cũng không nhìn rõ tình huống xem, dám giương oai ở Đại Minh phủ cảnh nội, mẹ nó, thật thiếu đòn!"
Ông mắng vài tiếng, nhìn về phía Bát đại gia chủ rồi bĩu môi: "Muốn giết thì cũng nên giết những phế vật kia nha, giết cũng không có ai để ý hết, một mực muốn giết những tinh anh như chúng ta, đây không phải là kiếm chuyện sao? Chẳng lẽ là ngươi cũng quá phế vật?"
"Khụ khụ!"
Bên trong Bát đại gia, có lão nhân không biết cãi làm sao, chỉ đành vuốt mặt nói: "Chu phủ chủ, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe cũng không có ý nghĩa! Thật sự muốn biết là ai thì không có khả năng không ra tay giải quyết, chỉ là kẻ kia quá giỏi ẩn nấp, ngươi cũng biết phiền toái trong đó! Thông cảm một chút đi, lần này, Cầu Tác cảnh cùng Chiến Thần điện không thể kịp thời phản ứng, chúng ta từng có sai, chúng ta gánh chịu, thế nhưng, có mấy lời đừng nói nữa, nói thêm gì đi nữa thì cũng không có lợi cho ai cả, chỉ tiện nghi những người khác thôi, không phải sao?"
"Có lý, vẫn là lão Triệu biết nói chuyện!"
Chu Thiên Đạo cười ha hả: "Chỉ cần thế thôi, nhiều chuyện làm gì, có lỗi liền gánh, nhất định phải mặt dày mày dạn làm gì? Cho ta một lời chắc chắn, Bát đại gia trong bao lâu có thể giải quyết Lục Dực thần giáo?"
"Đại Hán vương nói ba tháng..."
Lão nhân còn chưa nói hết câu, Chu Thiên Đạo đã thản nhiên ngắt lời: "Vậy thì quá phế vật, Đại Hán vương cho ba tháng là vì thể diện, các ngươi thật sự tính mất ba tháng mới giải quyết xong à?"
"..."
Lão nhân Triệu gia yên lặng một hồi, cuối cùng thở dài đáp: "Một tháng! Bát đại gia, một nhà xuất động một vị Nhật Nguyệt cảnh! 8 vị Nhật Nguyệt tuần tra thiên hạ, trong vòng một tháng tìm ra hang ổ đối phương, đánh giết cao tầng của đối phương, làm không được thì Bát đại gia sẽ cho thiên hạ một lời công đạo!"
"Vậy mới đúng chứ!"
Chu Thiên Đạo cười vỗ tay, "Mạng của Phong Kỳ và Trần Vĩnh phải giữ được, ta sẽ để cho lão Hầu cùng đi theo tuần tra, chớ có giở trò với ta, có một số gia hỏa... đừng nhìn, đang nói ngươi đó Nguyên lão quỷ. Ngươi đừng vờ vịt, các ngươi muốn làm việc cho Hạ gia thì cứ làm, Trần Vĩnh cùng Phong Kỳ và Hạ gia có liên quan gì, lão tử lười quản. Nhưng mấu chốt nhất, bọn hắn là sư bá của cây rung tiền Đại Minh phủ, vậy nên ta phải quản! Hai người bọn họ chết rồi, cây rung tiền chạy, Bát đại gia các ngươi mỗi một nhà phải bồi thường ta 30 triệu công huân, ta sẽ mặc kệ vụ này!"
Dứt lời, ông không cho đối phương cơ hội mở miệng, cười ha hả chốt sổ: "Cứ quyết định vậy đi! Một nhà 30 triệu... cũng tạm được, mấy chục triệu công huân thôi mà, các ngươi tùy ý là được!"
Đại Hán vương cùng Diệt Tằm vương đều không nói gì.
Đúng lúc đó, có người đứng dậy trầm giọng nói: "Nếu Chu phủ chủ đã đề cập tới việc này thì chúng ta cũng nên nói một chút về Tô Vũ, việc này ta đã biết, Tô Vũ dùng Chu Thiên khiếu huyệt đúc thân, nghênh đón cổ nhân hoàng quy tắc biến hóa..."
"Ha ha ha!"
Chu Thiên Đạo bỗng nhiên cười nghiêng nghiêng ngửa ngửa, cười không thể tự đè xuống, "Mẹ nó, các ngươi đúng là đồ đần độn... đầu óc hệt như đám Vạn Tộc giáo!"
Mọi người sửng sốt!
Ý gì vậy?
Chu Thiên Đạo cười nghiêng ngả, "Đừng nói các ngươi coi đó là thật đấy chứ?"
Ông che ngực, cười tới ho khù khụ, "Các ngươi thật sự cho rằng những tên Nhật Nguyệt Vạn Tộc giáo đó liền nhẹ nhàng bị chúng ta phục kích sao? Ngay tại Thiên Đô phủ ư? Ngu như vậy à?"
"Còn Chu Thiên đúc thân, Nhân Hoàng đưa chúc... Các ngươi... Đầu óc của các ngươi đâu?"
Chu Thiên Đạo cười ha hả, sau một khắc ông hô lớn: "Người tới!"
Rất nhanh, một vị Sơn Hải cảnh vào cửa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.