Chương trước
Chương sau
Ngọc cảm ứng siêu cấp đã ra lò nhưng Tô Vũ vẫn không biết rõ tình hình.
Một mực tu luyện đến đêm ngày 21, hắn mới rút ra xong toàn bộ số tinh huyết kia, khi từ phòng tu luyện đi ra, Tô Vũ chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Thôn phệ tinh huyết, sử dụng đúc thân pháp, chính là một mực để cho mình ở vào kỳ bạo phát.
Dù cho hắn tinh lực tràn đầy thì liên tục bùng nổ mấy ngày, Tô Vũ cũng có chút uể oải suy sụp.
Mới ra khỏi phòng tu luyện, Ngô Lam liền hô: "Tô Vũ, Ngưu Phủ trưởng dặn ngươi xuất quan thì đi tìm ngài ấy!"
"Được!"
Ngưu Phủ trưởng tìm mình ư?
Làm gì nhỉ?
...
Mang theo nghi hoặc, Tô Vũ mặc dù cực kỳ buồn ngủ nhưng vẫn quyết định trước đi tìm Ngưu Bách Đạo.
Duyệt Tâm đảo.
Tô Vũ cưỡi lên rùa đen lớn, qua hồ rồi đi vào trong đảo.
Mới vừa lên đảo... Hắn đã biết ngay vì sao Phủ trưởng lại tìm mình.
Ba con Đại Yêu!
Lúc này, đám Độc Nhãn cấp tốc xuất hiện, ba vị Đại Yêu đều đứng trước mắt hắn, nhìn chằm chằm hắn bằng ánh mắt u oán.
Chúng rất sợ hãi!
Địa phương quỷ quái này, Ngưu Bách Đạo cùng Chu Thiên Đạo mấy ngày vừa qua cứ giống như đang tra tấn người, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, thật là đáng sợ.
Địa ngục nhân gian!
"Ba vị tiền bối..."
Tô Vũ có chút xấu hổ, hắn đã quên bẵng đi ba vị này.
Thật có lỗi, thật là có lỗi!
"Mấy ngày nay ta vừa vặn gặp nghiên cứu quan trọng phải xử lý gấp, nên không lập tức tới đón các vị tiền bối, ta sẽ làm tiệc mời các vị tiền bối..."
"Không cần!"
Giọng Độc Nhãn thăm thẳm, lúc này con mắt thứ ba của nó đóng chặt, hai mắt còn lại đều là con ngươi màu đen, không có chút sắc thái con người nào, thoạt nhìn có điểm đáng sợ.
"Tô Vũ, ngày xưa sư tổ Hồng Đàm của ngươi và ngươi đã đáp ứng chúng ta, sự tình thành công rồi thì sẽ để cho chúng ta trở về Chư Thiên chiến trường... chuyện này vẫn tính chứ?"
Tô Vũ cười đáp: "Dĩ nhiên! Nếu bây giờ các vị tiền bối muốn đi, ta lập tức sẽ cho người đưa các ngươi rời đi, ta nói được thì làm được! Thế nhưng ta cũng nói thẳng, các ngươi đi rồi, ngày đó các ngươi lại lừa giết nhiều vị cường giả của đơn thần văn nhất hệ, việc này không phải mấu chốt, mấu chốt là các ngươi thấy được rất nhiều điều mà người khác không nhìn thấy. Sau lưng đám người kia không chừng còn có một vị vô địch sai sử... Có thể sẽ bắt các vị tiền bối!"
Lời này vừa nói ra, Cự Sơn rầu rĩ đáp: "Ý của ngươi là, chúng ta đi thì hẳn phải chết không còn nghi ngờ!"
"Đúng vậy!"
Tô Vũ thẳng thắn, "Đại khái là như thế! Giết Nhân tộc thì còn có chút kiêng kị, giết yêu tộc trên chư thiên chiến trường sẽ không có bất cứ phiền phức gì, trừ phi các vị có thể cấp tốc chạy trốn tới một địa phương không ai tìm tới."
Huyết Nguyệt lạnh lùng hỏi: "Ngươi muốn giữ chúng ta lại?"
Tô Vũ bình tĩnh đáp: "Không có chuyện đó, cũng không cần! Ba vị tiền bối mặc dù là Sơn Hải cảnh... nhưng nói thật ra, Sơn Hải cảnh tuy mạnh nhưng bây giờ trợ giúp với ta lại không lớn!"
"Ba vị tiền bối nếu muốn đi, ta sẽ để cho Chu phủ chủ hỗ trợ, đưa các ngươi rời đi, trở về Chư Thiên chiến trường!"
Tô Vũ vừa dứt lời, trong đình kế bên có người cất tiếng: "Tô Vũ nói không sai, nếu các ngươi muốn đi thì đơn giản thôi, vừa vặn tháng sau có một đội Thiên Đạo quân muốn ra tiền tuyến, vừa hay hộ tống cho các ngươi, Sơn Hải cảnh... tuy mạnh mẽ, thế nhưng, cũng chỉ như thế mà thôi!"
Đó là giọng của Chu Thiên Đạo!
Tô Vũ không nhiều lời, rất nhanh bèn nói: "Các vị tiền bối xin hãy tự mình cân nhắc, nếu lưu lại thì có thể dựa theo đãi ngộ của lão Quy tiền bối, ta sẽ không thêm bất cứ hạn chế gì, thế nhưng nếu muốn đi, ta cũng sẽ không ngăn cản!"
Ba đầu Đại Yêu không nói gì cả.
Tô Vũ cũng không nhiều lời thêm, hắn để mặc bọn chúng ở đó, tự mình đi vào đình lâu.
Chu Thiên Đạo cùng Ngưu Bách Đạo đang uống trà, bên người lại có thêm một nữ nhân trẻ tuổi đang châm nước trà cho bọn họ.
Chu Thiên Đạo bày ra gương mặt nghiền ngẫm!
Chờ Tô Vũ ân cần thăm hỏi, sau đó ngồi xuống, Chu Thiên Đạo mới cười hỏi: "Tô Vũ, nhìn dáng vẻ mệt bở hơi tai của ngươi kìa, có phải mấy ngày nay đang làm chuyện xấu gì không?"
"..."
Tô Vũ không đáp ngay, ta làm gì cơ chứ?
"Phủ chủ, mấy ngày nay ta chỉ bế quan tu luyện."
"Bế quan mà bế thành dạng này sao?"
Chu Thiên Đạo cười ha hả: "Ngươi ấy, không biết một cái đạo lý, làm công việc gì thì cũng cần nam nữ phối hợp mới có khả năng càng làm càng tăng tiến được!"
Ông trêu ghẹo một câu, sau đó chỉ chỉ vào thiếu nữ trẻ tuổi bên người: "Đây là Tiểu Hứa, lớn lên có đẹp không? Nếu đẹp thì ngươi mang về nuôi, tiểu nha đầu kia nhà ngươi sẽ không ăn dấm chứ?"
"..."
Tô Vũ không nói gì, chỉ lẳng lặng cúi đầu uống trà.
Nhàm chán!
Chu phủ chủ có đôi khi thật là nhàm chán.
Về phần nữ nhân kia, lớn lên cũng rất đẹp, đáng tiếc... Tô Vũ hoàn toàn không hứng thú, không chỉ không hứng thú, mà mơ hồ còn có chút rúng động, bởi vì thần văn chữ "Kiếp" vừa hơi hơi lóe lên một cái.
Tình huống gì thế này?
Mấy ngày nay, chữ "Kiếp" có phải hỏng rồi không, thường xuyên có dị động.
Hắn đang nghĩ ngợi, nữ nhân trẻ tuổi kia đã đi tới bên cạnh hắn, dịu dàng nói: "Tô lão sư hà tất tránh xa người ta ngàn dặm..."
Tay của nữ nhân nhẹ nhàng khoác lên trên vai Tô Vũ.
Tô Vũ bỗng nhiên biến sắc, sau một khắc, kẹt một tiếng vang giòn!
Cục lông nhỏ thoáng hiện!
Khí huyết Tô Vũ bùng nổ, ầm ầm một tiếng, nguyên khiếu hòa làm một thể, nghiêng người đấm ra một quyền!
Ầm ầm!
Nữ nhân kia kêu thảm một tiếng, một viên thần văn bỗng nhiên hiện ra, thiếu đi một lỗ hổng.
Bị Tô Vũ tung một quyền oanh trúng, vốn dĩ hoàn toàn có thể tránh, nhưng trong nháy mắt khi thần văn bị cắn nứt, một thanh chùy đồng thời nện ra khiến nữ nhân nọ khựng lại như bị chấn động. Theo sát phía sau, Tô Vũ đấm ra một quyền, thần văn chữ "Chậm" bùng nổ, trong nháy mắt đã đánh trúng đối phương!
Bịch một tiếng, nữ nhân rút lui mấy mét, mặt mũi tràn đầy vẻ run sợ!
Tô Vũ không ra tay nữa, hắn vội vàng bắt lấy Cục lông nhỏ nhét vào trong ngực, cẩn thận quan sát người trước mặt, nhìn lại Chu Thiên Đạo một thoáng rồi cau mày hỏi: "Vị tiền bối này là Sơn Hải? Phủ chủ, Phủ trưởng, các ngài đang làm cái gì vậy?"
Chu Thiên Đạo phì cười, vẫy vẫy tay, "Ngồi xuống rồi trò chuyện!"
Dứt lời, ông nhìn về phía nữ nhân kia, nhíu mày mắng: "Phế vật! Danh tiếng cũng không nhỏ, Tô Vũ mới chỉ là dưỡng tính thôi mà ngươi muốn trộm đồ từ Tô Vũ đều phải phiền toái như vậy, ngươi xác định ngươi là Thiên Thủ đạo tặc thật à?"
Thật sự là quá phế vật!
Nữ nhân kia trưng ra vẻ mặt dị dạng, đây mà là dưỡng tính?
Con mẹ nó, ngươi đùa ta à?
Quá nhạy cảm!
Bén nhạy đến đáng sợ!
Dù cho chính mình che giấu thần văn, thế mà trong nháy mắt vừa tiếp cận Tô Vũ vẫn bị cái gì đó cắn một cái, đáng chết, đó là cái gì?
Phải biết đây là thần văn của Sơn Hải a!
Mới rồi gã bị cắn thiếu một miếng nhỏ, mặc dù không phải quá nghiêm trọng.
Nhưng điều càng làm cho gã kinh ngạc chính là thần kỹ tuyệt diệu của Tô Vũ, lập tức chùy nện xuống khiến cho ý chí lực của gã hơi hơi dao động, quay người liền bị Tô Vũ oanh trúng. Lúc này, bờ vai của gã đã bắt đầu cấp tốc tím thẫm biến thành màu đen, thậm chí bắt đầu bị ăn mòn.
Gã đã là Sơn Hải cảnh!
Đương nhiên, gã không dám hoàn thủ là một điểm.
Nhưng mà dù cho gã không hoàn thủ, gặp Lăng Vân thì cũng sẽ không có lực phản kích lớn như thế mới đúng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.