Chương trước
Chương sau
Đệt!
Tô Vũ im lặng, thật là mạnh!
Ngươi chân trước làm phản, chân sau liền chạy trở về, ẩn núp một hơi liền là 20 năm.
Cái tên này ở lại Đại Hạ Văn Minh học phủ để làm gì?
Đại Hạ Văn Minh học phủ có tốt như vậy, đáng giá ngươi ẩn mình mấy chục năm sao?
Còn nữa, nếu đã ẩn núp lâu như vậy, ngươi chạy làm gì, không phải thật sự là tới tìm ta đó chứ?
Có hơi sợ hãi!
Ta cũng không đắc tội ngươi mà!
Không đúng... Lão tử đánh nát chiêu bài của sở nghiên cứu Lam Thiên, xong đời mẹ nó rồi, không phải bởi vì cái này nên ta bị ngươi ghi thù đó chứ?
Chính mình hình như còn nói vài câu, loại người như Lam Thiên nên giết!
Chẳng lẽ trêu chọc phải đối phương rồi à?
"Triệu Minh... Lam Thiên..."
Việc này, Đại Hạ phủ đại khái sẽ không công khai.
Bị Lam Thiên ẩn núp mấy chục năm thì làm sao có thể tùy tiện nói ra ngoài, nói ra chỉ tổ khiến lòng người bàng hoàng. Thủy Ma giáo chủ ẩn núp ở Đại Hạ phủ mấy chục năm, ngươi vẫn không hề phát hiện, Đại Hạ phủ có phải quá yếu rồi không?
Tô Vũ hít sâu một hơi, có loại người như y thì thật là phiền toái, ẩn giấu quá giỏi rồi.
"Mập mạp, có phương pháp khác để phân biệt không?"
Nếu không có thì sẽ quá phiền toái.
"Cái này khó mà nói, vậy đi, sau này ta đến Đại Minh phủ, ta lại nói chuyện với ngươi..."
"Ngươi sẽ không bị y thay thế đấy chứ?"
"Cái rắm ấy, y điên rồi mới dám làm thế, ta ngày ngày tiếp xúc cùng Nhị gia gia, cường giả Nhật Nguyệt cao trọng, lần một lần hai thì thôi đi, ngày ngày tiếp xúc, y lợi hại hơn nữa cũng phải bại lộ!"
Vậy thì khó nói!
Trong học phủ còn có một vị Vạn Thiên Thánh, người ta không phải vẫn ẩn giấu rất giỏi sao?
Bất quá cũng phải, tên kia to gan thì cũng không dám tiếp xúc với Hạ gia, xác suất bại lộ quá lớn.
...
Tô Vũ không nhiều lời với Hạ Hổ Vưu nữa, rất nhanh, hắn ra khỏi sở nghiên cứu, đi hối đoái trước một lượng tinh huyết lại nói.
Tốt xấu gì cũng làm xong vấn đề về Thực Thiết thú bên kia, trước cứ đổi một giọt tinh huyết về đã.
Chỉ là hắn có chút hồ nghi, ta đã từng bị Thực Thiết thú giết qua chưa?
Tên kia ngày ngày chỉ biết ăn, từng giết ta sao?
Không biết!
Thử một chút xem sao!
Ba tiểu Thực Thiết thú mà muốn giúp chúng nó Khai Nguyên thì độ khó không lớn, 3 - 5 viên Thiên Nguyên quả là được, không được thì cho thêm một ít, rút ra tinh huyết, tiêu hao không nhỏ, bổ sung thêm hai viên Thiên Nguyên nữa là đủ.
7 - 8 viên Thiên Nguyên quả có giá vốn cùng lắm là 7000 điểm công huân.
7000 điểm công huân đổi một giọt tinh huyết của tiểu Thực Thiết thú, cuộc làm ăn này đương nhiên là thua thiệt đến tận nhà bà ngoại, bất quá có đôi khi, tiền là thứ yếu, cũng không cần thiết cưỡng đoạt.
Tô Vũ thật muốn rút ra một giọt tinh huyết từ tiểu Thực Thiết thú, dù cho vị mập mạp kia không vui thì Chu gia cũng sẽ trấn an, hắn sẽ không cần lo lắng.
Nhưng thiếu nợ ân tình Chu gia không nói, quan trọng là còn đắc tội với Thực Thiết thú mập mạp, tên kia cũng không yếu, Nhật Nguyệt không đánh nổi nó, dù cho lực bộc phát không tới Nhật Nguyệt thì Sơn Hải bình thường tuyệt đối cũng không phải đối thủ của nó.
Không cần thiết biến bằng hữu thành kẻ địch, chính mình giúp ba đứa con của nó Khai Nguyên, mập mạp kia sẽ còn phải cảm tạ mình.
...
Đi tới chỗ hối đoái của học phủ, Tô Vũ dùng cái giá cao để đổi về một ít tinh huyết.
Cũng may, hắn mua sở nghiên cứu xong thì trong tay còn thừa lại mấy vạn công huân, cũng đủ để dùng.
Trở lại sở nghiên cứu, bỏ ra một đêm, Tô Vũ đưa tinh huyết mới đổi đi rút thành Thiên Nguyên khí, xong xuôi công việc thì vội vàng đi tìm Khờ mập mạp.
...
Thuần Thú học viện.
Hôm nay không náo nhiệt như lần trước, Tô Vũ tìm một hồi mà không tìm được Chu Hồng Lượng, cũng chỉ thấy một mình Khờ mập mạp đang trốn sau một tòa núi nhỏ gặm cây trúc, cách nó không xa, còn có một con gấu trắng to lớn!
Đây chính là Đại Viên Cầu trong miệng các học viên.
Đương nhiên, Đại Viên Cầu kia không ở gần, nó vẫn cách xa Khờ mập mạp một đoạn, Tô Vũ cười trộm, đây là càng che càng lộ à?
Hay là bịt tai mà đi trộm chuông?
Vờ như không quen biết?
Đang gặm ăn cây trúc, Khờ mập mạp bất chợt ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tô Vũ, sau một khắc, trong đầu Tô Vũ vang lên thanh âm của đối phương: "Tới đổi tinh huyết?"
"Đúng thế!"
Tô Vũ vừa nói xong thì thấy hoa mắt, Khờ mập mạp xuất hiện ngay trước mắt hắn, nó ngồi chồm hổm tiếp tục gặm cây trúc, giọng trầm trầm truyền đến: "Ngươi có đủ Thiên Nguyên quả rồi sao? Tối thiểu phải có ba quả thì mới có thể đủ cho ba Quả cầu nhỏ luyện thể..."
"Có!"
Khờ mập mạp ngẩng đầu nhìn hắn, hơi kinh ngạc, thật sự có ư?
Ba quả... Không hề ít!
Tô Vũ cũng không nhiều lời, "Ở trong sở nghiên cứu của ta, nếu ngươi yên tâm, ta sẽ mang theo ba tiểu gia hỏa đi tới sở nghiên cứu, thuận tiện rút ra một giọt tinh huyết, bên ngoài thì khó giữ bí mật nếu nhiều người biết hay bị người thấy được. Ta cũng không tiện bàn giao, cầm Thiên Nguyên quả cho Quả cầu nhỏ ăn... Ta sẽ bị mắng chết."
Khờ mập mạp liếc mắt nhìn hắn, truyền âm qua: "Không có gì không yên lòng, ngươi chạy không thoát được Đại Minh phủ, không cho phép lừa gạt ta mà tùy tiện dùng ít Địa Nguyên quả liền nói là Thiên Nguyên quả, ta có thể cảm nhận được..."
"Dĩ nhiên!"
Tô Vũ cười bảo: "Người liên hệ với Tô Vũ này, phàm là có thiện ý, ta đều sẽ không để đối phương chịu thiệt thòi! Ta rút ra tinh huyết của con ngươi thì cũng sẽ đền bù đủ tổn thất, cái kia... Mạo muội hỏi một câu, Quả cầu nhỏ này có huyết thống thuần huyết không?"
Con mắt đen láy của Khờ mập mạp nhìn hắn, nửa ngày sau mới đáp: "Có!"
Khẳng định là thế, nó chính là Đại Yêu siêu cấp, huyết thống mạnh mẽ hơn Đại Viên Cầu rất nhiều, ba Tiểu Viên Cầu nhà nó tự nhiên là sẽ kế thừa huyết thống của Khờ mập mạp.
"Vậy thì không thành vấn đề!"
Tô Vũ cũng nhìn thấy ba con sâu lông mập mạp đang uốn éo cái mông chạy xung quanh, bật cười bảo: "Ta sẽ mang theo chúng nó về sở nghiên cứu, buổi sáng ngày mai sẽ ôm chúng trả lại, nếu ngươi không yên lòng thì chờ bên ngoài sở nghiên cứu cũng được, đi vào trong thì không thể, dù sao ta có không ít cơ mật."
Khờ mập mạp tiếp tục gặm cây trúc, truyền âm đáp: "Được. Ngươi không được nói láo, bằng không thì... Ta sẽ nổi giận!"
Nổi giận sẽ hết sức đáng sợ!
Tô Vũ mỉm cười, gật đầu, lần này vạn sự đều đã sẵn sàng!
Hắn cấp tốc chạy tới, ôm ba con gấu nhỏ lên, Đại Viên Cầu nhìn chằm chằm Tô Vũ, thực lực nó thế mà cũng không yếu, Tô Vũ cảm giác hẳn là đã tới cảnh giới Lăng Vân, bất quá Tô Vũ cũng không lo lắng, quả nhiên, Đại Viên Cầu vừa muốn gầm thét thì bất chợt lại trở nên im lặng.
Nhìn thoáng qua Khờ mập mạp, trong mắt gấu mẹ tràn đầy nhu tình...
Đệch!
Hắn bị hai con gấu này cho ăn cẩu lương!
Tô Vũ im lặng, cũng lười nhìn nhiều, hắn cấp tốc ôm ba Quả cầu nhỏ rời khỏi Thuần Thú học viện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.