Chương trước
Chương sau
Tô Vũ nhìn lướt qua phía Ngô Lam vừa hô, bất giác ngẩn người.
Chu Hồng Lượng cũng nhìn thấy, thuận miệng nói: "À, là con của Đại Viên Cầu, sao nó lại chạy tới chỗ này..."
Cậu ta tỏ ra không quá để ý.
Mà Tô Vũ thì nghĩ đến ngày đó khi hắn mới vừa vào học, mọi người đều hô hào, đổ xô muốn chạy đi xem Đại Viên Cầu sinh con.
Sinh ba con!
Nó trở thành tin tức lớn nhất lúc ấy, đè lên cả việc Tô Vũ vào phủ, đè luôn cả tin về một vị phó phủ trưởng còn chưa kịp nhậm chức đã bị té gãy chân.
Tô Vũ có chút hốt hoảng, càng hoảng hốt hơn là... nhìn quả cầu này, hắn vô thức cảm thấy nó có điểm giống với ai đó.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Thực Thiết thú, Thực Thiết thú giờ phút này cũng đang nhìn Tô Vũ.
Liếc nhìn nhau!
Miệng Tô Vũ há lớn!
Ôi đệt!
Vừa rồi hắn chỉ cảm thấy có điểm giống, hiện tại nhìn lướt qua vật nhỏ đang bị Ngô Lam ôm trong tay rồi nhìn lại Thực Thiết thú, sau đó lại nhìn Tiểu Viên Cầu kia...
Đệt mợ!
Ngươi hả?
Thực Thiết thú mở mắt to nhìn Tô Vũ, Tô Vũ cũng đang nhìn nó, ánh mắt thầm trao đổi.
Thực Thiết thú dường như không chịu được ánh nhìn ‘ta biết rồi’ của Tô Vũ, nó tiếp tục cúi đầu ăn trúc.
Chớ đoán mò, ta tuyệt đối không thừa nhận, ta đường đường là Thực Thiết thần thú, sao lại có thể cấu kết với Quả cầu lớn kia được?
Không ít người đều đang suy đoán, đám Tiểu Viên Cầu tròn vo rốt cuộc là thành quả mà Đại Viên Cầu cấu kết với ai, nhưng hiển nhiên tới bây giờ vẫn không có người nào biết đáp án.
"Ngao!"
Tiểu mập thú bị Ngô Lam ôm bỗng ngao ô kêu lên một tiếng, giãy giụa thoát khỏi tay Ngô Lam rồi tụt xuống dưới, nó mới sinh chưa được một tháng, lảo đảo chạy về phía Thực Thiết thú.
Tiểu Viên Cầu chạy đến bên cạnh Thực Thiết thú, bò lên trên người Thực Thiết thú, bò lên một hồi, chuẩn bị gặm cây trúc trong miệng Đại Yêu Sơn Hải.
Chu Hồng Lượng vốn dĩ cũng chẳng để ý lắm, có điều giờ khắc này, bỗng nhiên mí mắt cậu nhảy một cái.
Tình huống gì đây?
Ngươi đánh Khờ mập mạp nhà ta thì không có việc gì, nhưng tuyệt đối không thể đoạt đồ ăn của nó, bằng không thì nó sẽ nổi giận, hôm nay lại là thế nào?
Tô Vũ nhìn Chu Hồng Lượng như nhìn một kẻ ngốc, nửa ngày sau mới lên tiếng: "Ngươi... Không nhìn ra cái gì à?"
"..."
Chu Hồng Lượng không đáp, một lát sau mới rầu rĩ nói: "Không đúng a, ta cũng đã nhìn qua Tiểu Viên Cầu mấy lần, trước đó hình như không có điểm nào tương tự, mấy ngày nay không gặp... Có vẻ như nó đã có chút biến ảo, vành mắt này... rốt cuộc là làm sao?”
Trước đó không có mà!
Chu Hồng Lượng u oán nhìn về phía Thực Thiết thú, mà lúc bấy giờ Tiểu Viên Cầu còn đang tranh đoạt cây trúc trong miệng của vị Đại Yêu Sơn Hải. Thực Thiết thú không buồn đếm xỉa tới Tô Vũ và Chu Hồng Lượng, tiếp tục giả bộ cúi đầu ăn cây trúc của chính mình.
"Khờ mập mạp, có phải ngươi nên nói gì đó với ta không?"
Chu Hồng Lượng chỉ vào mặt nó mà mắng: "Cái này... Có chút rõ ràng quá rồi nha! Khẩu vị của ngươi cũng đặc biệt thật. Ngay cả Đại Viên Cầu mà ngươi cũng vừa ý? Ta nói mà, khó trách tại sao quãng thời gian kia ngươi cứ thường xuyên chạy loạn khắp nơi."
Thực Thiết thú tiếp tục ăn, không để ý tới cậu, làm như không nghe thấy.
"Đừng giả bộ, ngươi còn dám giấu giếm, ngươi nhìn vành mắt đen thui trên mặt Tiểu Viên Cầu xem. Xong rồi, xong thật rồi, qua mấy ngày nữa mọi người sẽ phát hiện, toàn bộ học phủ đều sẽ chê cười ngươi, chê cười ta!"
Chu Hồng Lượng u oán lải nhải: "Mọi người còn đang suy đoán rốt cuộc là nhãi con nhà ai, má nó, ra là tác phẩm của ngươi!"
Thực Thiết thú quay đầu nhìn Chu Hồng Lượng một cái, lại nhìn Quả cầu nhỏ trên người mình, con mắt khẽ chớp chớp, nó lắc đầu không thừa nhận!
Sau một khắc, móng vuốt quét qua thân Tiểu Viên Cầu, trong chớp mắt, vành mắt đen nổi bật đã biến mất tức thì!
Không có chứng cớ nữa rồi!
Tô Vũ câm nín.
Chu Hồng Lượng đỡ trán, bất đắc dĩ nói: "Còn có hai con nữa lận! Ngươi giấu giếm được nhất thời, chẳng lẽ có thể giấu giếm được cả đời sao? Khờ mập mạp, ngươi giỏi thật đó!"
Tô Vũ cũng nén cười, bất quá hắn nhìn thoáng qua Tiểu Viên Cầu bên kia, ánh mắt lóe lên một cái.
Máu huyết của tiểu tử này có ẩn chứa đúc thân pháp không?
Là thiên phú kỹ hay chỉ là công pháp cơ bản?
Nếu là thiên phú kỹ, vậy thì sẽ rất lợi hại.
Tiểu Viên Cầu có biết Đúc thân pháp không?
Chắc là không đâu, tinh huyết vô phương truyền thừa mà?
Hắn đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên trong lòng thầm giật mình, ngẩng đầu thì phát hiện Thực Thiết thú đang theo dõi hắn, ánh mắt nó khẽ biến, có vẻ hung thần ác sát.
Tô Vũ vội vàng xua tay, "Tiền bối chớ khẩn trương, ta không có ác ý!"
Tô Vũ chần chờ một chút, mở miệng nói: "Tiền bối, ta hỏi một vấn đề, bộ tộc của ngài có thân thể mạnh mẽ, đó là thiên phú kỹ hay là hậu kỳ dùng đúc thân pháp? Nếu là đúc thân pháp, tiền bối có thể truyền thụ cho ta một chút được không? Dĩ nhiên, ta sẽ không để tiền bối thiệt thòi, tiền bối có yêu cầu gì thì cứ việc nói..."
Dứt lời, hắn nhìn thoáng qua Tiểu Viên Cầu, mở miệng nói: "Tiểu tử này sinh ra ở Nhân cảnh, Nhân cảnh đều là từ yếu đến mạnh, không phải trực tiếp sẽ mạnh mẽ, khuyết thiếu một ít gì đó tỉ như Thiên Nguyên khí để uẩn dưỡng. Nếu tiền bối đáp ứng, kỳ thật có một số việc có thể nói, thí dụ như ta có thể vì Tiểu Viên Cầu mà cung cấp một chút Thiên Nguyên khí, bằng không chỉ sợ rằng trong tương lai tiểu tử này sẽ không bằng được tiền bối."
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Thực Thiết thú khẽ biến, nó nhìn về phía Tô Vũ, không vội lên tiếng.
Mà Chu Hồng Lượng cũng rất bất ngờ, "Ngươi có Thiên Nguyên quả à? Thật là có tiền! Khi còn bé ta cũng đã từng dùng qua một quả, gia gia của ta giữ như giữ mạng ấy, kỳ thật không đắt lắm, giá cả cũng chỉ tầm hai ba ngàn công huân... Mấu chốt là không có!"
Cậu thở dài một hơi, vật kia không đắt lắm, thế nhưng quá hiếm quá ít, trên thực tế hai ba ngàn công huân chẳng qua là dùng để mở ra Trúc Cơ, kỳ thật đã cực kỳ đắt giá.
Đại gia tộc thông thường đều có một ít.
Chu gia khả năng là vẫn còn nữa, thế nhưng họ phải bảo tồn, thứ này có trợ giúp lớn đối với thế hệ trẻ, không thể dùng linh tinh, về chuyện cho mấy con tiểu Thực Thiết thú dùng, đó chính là vô nghĩa.
Đương nhiên, phải xem Thực Thiết thú có muốn đòi hỏi hay không.
Thực Thiết thú nhìn Tô Vũ rồi nhìn lại Quả cầu nhỏ còn đang cố bám leo lên người mình, một lát sau, trong đầu Tô Vũ bỗng nhiên vang lên một giọng nói trầm trầm: "Ngươi có Thiên Nguyên khí sao?"
Ánh mắt Tô Vũ sáng lên!
Quả nhiên, nào có Sơn Hải Đại Yêu lại không biết nói tiếng thông dụng.
Thực Thiết thú này không biết đã ở lại nhân tộc bao nhiêu năm.
Há có thể không biết tiếng!
Là nó không thèm để ý tới Chu Hồng Lượng mà thôi, Tô Vũ cấp tốc truyền âm: "Tiền bối, vậy nhất tộc của ngài mạnh mẽ như vậy, rốt cuộc là do đúc thân pháp hay là nhờ thiên phú kỹ?"
"Thiên phú kỹ, thiên phú kỹ chính là đúc thân pháp, đúc thân pháp cũng là thiên phú kỹ. Tộc của ta không cần đúc thân!"
Tô Vũ thầm giật mình, còn có tình huống này sao?
Đúc thân pháp chính là thiên phú kỹ!
Quả nhiên quá lợi hại!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.