Chương trước
Chương sau
Ngưu Bách Đạo thấy biểu tình mất mát này của hắn thì buồn cười khuyên nhủ: “Tô Vũ, ta cảm thấy đúc ít thì hơn, không phải là không cho ngươi đúc vô địch chi cơ, mấu chốt là khi vô địch còn trẻ cũng không làm như ngươi, ngươi tu như vậy, cuối cùng sẽ có khả năng giống như Ngũ Đại, Nhật Nguyệt chiến vô địch, nhưng cần gì chứ, ngươi cứ làm từng bước vẫn có thể dần dần trở thành vô địch mà.”
Ông nhẹ nhàng nói ra lời này.
Ngươi có khả năng giống như Ngũ Đại!
Ngũ Đại Diệp Bá Thiên, yêu nghiệt, tuyệt thế thiên kiêu được Nhân cảnh, thậm chí là cả vạn giới công nhận.
Dù năm xưa Liễu Văn Ngạn là dưỡng tính trảm Đằng Không thì cũng không ai nói ông có thể so được với Diệp Bá Thiên.
Mà nay, Ngưu Bách Đạo - thế hệ phủ trưởng khai phủ, ở trước mặt Tô Vũ lại nói ra lời này.
Tiểu tử Tô Vũ rất đáng sợ!
Tô Vũ lắc đầu, “Kỳ thật kinh nghiệm chiến đấu của ta không nhiều.”
“...”
Ngươi cút đi!
Cái gì gọi là kinh nghiệm chiến đấu không nhiều?
Chẳng lẽ ngươi muốn mỗi ngày đều đánh nhau à?
Tính cái rắm!
Tô Vũ mà không đủ kinh nghiệm sao?
Hắn đã giết vô số yêu thú, cũng giết lắm người như vậy, còn thường xuyên vượt cấp chiến đấu, có một số người cả đời chưa chắc đã làm được một lần, mà thời điểm Tô Vũ Nam hạ đã giết không ít Lăng Vân, vậy còn không tính là kinh nghiệm chiến đấu ư?
Đương nhiên phải tính!
Chẳng những tính, đây còn kinh nghiệm chiến đấu thực chiến hung hiểm nhất.
Tô Vũ không phải là loại tu giả hoàn toàn dựa vào bế quan để đi lên.
Giết một đống người, đây chính là kinh nghiệm chiến đấu thực tiễn.
Hai người Ngưu Bách Đạo lười phun tào, nếu nói thật ra thì kinh nghiệm chiến đấu của hai ông cũng chưa chắc đã phong phú bằng Tô Vũ, đương nhiên là đang nói đến khi bọn họ còn ở giai đoạn dưỡng tính giống Tô Vũ, tiểu tử này có thể coi là nhân vật giết người như ma, bằng không tại sao dân chúng Đại Minh phủ lại gọi hắn là sát nhân cuồng ma.
Hàn huyên vài câu, hai người nhanh chóng rời đi.
Mà Tô Vũ thì lâm vào trầm tư.
Đúc thân!
Đằng Không đúc thân, mình sẽ đúc thế nào?
Đúc cửu trọng thân thể ư?
Hay là đúc nhiều hơn?
Tự mình lựa chọn đúc thân pháp, vật nên lựa chọn loại nào?
Mà đúc thân thì yêu cầu chủ yếu là tinh huyết, mình đúc thân e là phải chọn tinh huyết Thần Ma, Thần Ma bình thường còn không được, tốt nhất là Nguyên Thủy Thần tộc hoặc Thủy Ma tộc, dựa theo kinh nghiệm đúc thân của những người khác, một lần đúc thân đại khái tốn đến 10 giọt tinh huyết.
Đương nhiên với đúc thân pháp rác rưởi, dùng 10 giọt tinh huyết Hỏa Trư Đằng Không cảnh đúc thân cũng được.
Thứ đó không đáng giá, bán đầy đường.
Nếu thật sự không được thì có thể không dùng, tùy tiện dùng chút nguyên khí lừa gạt, miễn cưỡng thay máu rèn cốt, vậy cũng không có gì.
Nhưng Tô Vũ đương nhiên sẽ không lựa chọn những phương án này.
“Phiền toái!”
Tô Vũ nói thầm một tiếng, mặt khác, còn có Thần khiếu, hắn đã sắp mở ra toàn bộ, đáng tiếc hắn vẫn chưa phát hiện ra được bất kỳ tung tích gì của Nguyên Thần khiếu, dù rằng trước đó Tô Vũ đã thành công khai mở 360 cái khiếu huyệt thì cũng vẫn chưa có cảm ứng mạnh mẽ gì, xem ra còn phải mở thêm đủ hết Thần khiếu mới được.
Hắn cũng nên tập trung cường hóa Thần khiếu lên, đến mức cây búa nhỏ có thể đánh Lăng Vân hôn mê, khi ấy hắn mới có vốn liếng để giết Lăng Vân.
“Chiến trường Chư Thiên...”
Nếu có thể dùng tiền mua được tinh huyết Nguyên Thủy Thần Ma thì Tô Vũ vẫn chưa muốn ra chiến trường ở giai đoạn này, nhưng nếu không mua được... Vậy thì đúng là phiền toái.
“Trước mắt cứ kiếm tiền đã, rồi nghĩ cách mua tinh huyết Thần Ma, không được thì tính sau!”
Hiện tại hắn không muốn tới Chư Thiên chiến trường.
Không phải là không dám, mà là quá phiền toái.
Nếu hắn đi, thân phận bại lộ thì rất thảm, Vạn tộc sẽ rất vui vẻ, ở Nhân cảnh không dễ gì giết được hắn, nhưng ở ngoài tiền tuyến thì có không ít Nhật Nguyệt, vô địch tọa trấn, khi đó vấn đề sẽ không lớn như bây giờ nữa.
...
Viện nghiên cứu Nguyên Thần có nguyên khí dị động, tin tức này không giấu được mọi người.
Sau khi Tô Vũ thông suốt 360 khiếu huyệt không lâu, bên ngoài liền có lời đồn có khả năng Tô Vũ đã đột phá cảnh giới Đằng Không!
Đương nhiên chuyện này có phải là thật hay không thì trước mắt còn chưa thể xác định được.
Tô Vũ có phải Đằng Không hay không, có đột phá hay không, kỳ thật mọi người đều không cảm thấy ngoài ý muốn, ngược lại Tô Vũ mà không thể tiến giai Đằng Không thì mới đúng là có vấn đề.
Nhất thời tin tức bắt đầu truyền lưu khắp Đại Minh phủ.
...
Mà giờ phút này, chiến trường Chư Thiên.
Trong một quân doanh rách nát.
Bạch Phong vừa lấy được tin tức, đây là tiên phong doanh tại Chư Thiên chiến trường.
Chiến khu tuyến đầu phía Đông!
Trong cái lều lớn rách nát, Bạch Phong nhìn ngọc phù trong tay, quan khán một hồi, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài, lớn tiếng hô: “Sư bá, người đâu rồi?”
Một lát sau, trong một cái lều lớn khác, Liễu Văn Ngạn râu ria xồm xoàm đi ra, trên người còn có vài vết thương, không vui hỏi: “Có chuyện gì mà ồn ào như thế?”
Bạch Phong hỉ hả nói: “Hình như chúng ta được tha tội rồi! Tuy tạm thời không thể rời khỏi đây nhưng hiện tại chúng ta là người vô tội rồi!”
Liễu Văn Ngạn kinh ngạc nhìn anh: “Hạ gia làm ư?”
“Hình như vậy...”
Dứt lời, Bạch Phong nhe răng trợn mắt: “Không, không phải. Là đồ đệ của ta làm! Tin cuối cùng của sư huynh gửi tới, nói là trước đó đã vài lần nhờ người mang thư nhưng không nhận được, có thể là do chúng ta bỏ lỡ. Sư bá, tiểu tử Tô Vũ kia... Chạy rồi!”
“Chạy?”
Liễu Văn Ngạn sửng sốt, chạy đi đâu?
“Chạy tới Đại Minh phủ!”
Bạch Phong dở khóc dở cười, “Gia hỏa này hố chết Kim Vũ Huy, Vu Hồng, Tôn Tường, Thang Vân Phi... Ngày đó những Sơn Hải tham chiến trong chiến khu số 18 gần như đều bị hắn một lưới bắt hết, suýt nữa giết sạch!”
“...”
Liễu Văn Ngạn dại ra, nhìn chằm chằm anh.
Má nó!
Thiệt hay giả?
Bạch Phong ném ngọc phù cho ông, Liễu Văn Ngạn nhanh chóng bắt lấy, ánh mắt ông tức khắc thay đổi.
Ông nhìn Bạch Phong, lại nhìn ngọc phù, sau một lúc lâu mới ngập ngừng lên tiếng: “Không tồi, không tồi! Tiểu Bạch, ngươi cảm thấy... hiện tại ngươi có thể đánh thắng hắn sao?”
“...”
Đệt!
Bạch Phong chấn động, ho khan một tiếng: “Chắc chắn có thể! Ta có thể đánh bại Hạ Ngọc Văn, hiện tại hắn còn kém một chút...”
“Hắn giết Chu Bình Thăng!” Liễu Văn Ngạn cắt ngang lời anh.
“Đó là nhờ ngoại lực!”
Bạch Phong giãy giụa, đó là ngoại lực, không tính, nếu so thực lực chân chính thì Tô Vũ sao có thể là đối thủ của anh được.
Liễu Văn Ngạn bật cười, tiểu tử nhà ngươi cứ tiếp tục giãy giụa đi, sau đó ông nghiêm túc nói: “Tô Vũ quá phô trương, đây chưa chắc đã là chuyện tốt! Tuy rằng bây giờ Đại Minh phủ đang bảo vệ hắn nhưng ta vẫn lo lắng cuối cùng sẽ xảy ra phiền toái! Những người khác ta không lo, Chu gia có thể bảo vệ được hắn. Nhưng chuyện ngày đó ở chiến khu số 18, tên kia... ngươi biết đấy.”
Gia hỏa dùng thần văn hóa thân đột kích!
Biểu hiện của Tô Vũ làm người khác chấn động như thế, Liễu Văn Ngạn thật sự lo lắng hắn sẽ gặp chuyện nguy hiểm.
Còn Nguyên gia, Chu gia của Đại Chu phủ thì ông không lo, bọn họ dám để vô địch đi gây sự với Tô Vũ sao?
Đại Minh Vương không phải kẻ ăn chay!
Không sợ đám cường giả này, ông chỉ sợ tên vô địch âm thầm ẩn trốn kia!
Rốt cuộc lão là ai thì đến nay mọi người vẫn chưa có kết luận.
Hiện giờ Đại Minh Vương không ở Nhân cảnh, nếu tên kia ở Nhân cảnh thì Tô Vũ sẽ gặp phiền toái lớn.
Dù bản tôn không ở đây, có thần văn hóa thân, Chu Thiên Đạo có thể ngăn lại sao?
Hẳn là có thể.
Nhưng nếu biết được có một vị vô địch muốn giết Tô Vũ, Chu gia có còn muốn ra mặt bảo vệ tiểu tử này không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.