Chương trước
Chương sau
Tô Vũ lại nói: “Hạ gia xét nhà mấy Các lão, thu vào cũng không ít, coi như trợ cấp học viên đi! Học viên trả 200 điểm công huân là được, nhiều hơn đại phủ khác, nhưng ít hơn Vạn Văn Kinh, vẫn rất có lời! Không thiệt chút nào! Còn ai mua không nổi thì đó là chuyện của bọn họ, 500 điểm, chắc Đại Hạ phủ nguyện ý trả, còn Nguyên Khánh Đông trả hay không... Liên quan gì đến ta!”
Tam đại học phủ có bao nhiêu học viên?
Kỳ thật không nhiều lắm!
Có điều tính cả học viên cũ thì đúng là đáng sợ.
Chỉ riêng Đại Hạ phủ, học viên dưỡng tính cũ đến vài vạn người, chỉ sợ phần lớn không học nữa, một đống tuổi rồi, nhưng rồi sẽ ra sao thì khó nói.
1 vạn người, trợ cấp chính là 500 vạn.
Phải xem sắp tới Hạ Hầu gia nói chuyện với mình thế nào!
Ngô Lam hỏi: “Vậy thi thể Thần Ma và thức hải bí cảnh thì sao?”
Tô Vũ từ bỏ à?
“Vấn đề thi thể Thần Ma không lớn, thức hải bí cảnh...”
Tô Vũ lắc đầu: “Khó đấy, ta chỉ nói ra để hù dọa một chút mà thôi, không coi là thật, Nguyên Khánh Đông muốn chơi xấu ta cũng được thôi, ta xem gã có trả nổi hay không!”
Tô Vũ bình thản đáp.
Trả, Nguyên Khánh Đông khóc mất.
Không trả, dù Đơn thần văn nhất hệ biết Tô Vũ đang cố tình bày trò ghê tởm người khác thì cũng tức chết.
Nguyên Khánh Đông đã nói sẽ trả Tô Vũ 100 vạn điểm công huân, trong nhà có tiền như vậy, lại không tuân thủ hứa hẹn.
Bởi vì Nguyên Khánh Đông nên bọn họ phải chi trả nhiều tiền hơn học viên các đại phủ khác, bây giờ gã lại còn không chịu bồi thường, 500 điểm công huân không phải là số lượng nhỏ, Đằng Không lấy ra còn tiếc, không hận chết gã mới là lạ.
Tô Vũ tủm tỉm cười, “Xem ra còn phải tìm Phủ chủ, việc này nhờ ngài ấy an bài người đi tuyên truyền, làm cho mọi người đều biết mới tốt.”
“Làm gã phiền toái quấn thân, miễn cho mỗi ngày rảnh rỗi không có chuyện gì mà gây chuyện.”
Hắn lười quan tâm đến Nguyên Khánh Đông.
Hiện tại Tô Vũ rất bận, các ngươi tự chơi đi, ta đã không còn ở Đại Hạ phủ nữa rồi, không thèm quan tâm các ngươi nội chiến như thế nào.
Tát ngươi mấy phát từ xa, ngươi làm được gì?
Đối phó Nhật Nguyệt, còn là hậu duệ vô địch không đơn giản, dù là Chu Thiên Đạo, Hạ Long Võ thì cũng không thể vô duyên vô cớ vì một câu nói mà đánh giết Nguyên Khánh Đông.
Nếu quá xằng bậy, cũng không phải người ta không có lão tổ vô địch, hậu quả chính là lưỡng bại câu thương!
Trừ khi có chứng cứ vô cùng xác thực.
Như lúc trước hắn bày mưu giết Kim Vũ Huy, không ai dám nói cái gì.
Có chứng cứ thì cứ việc giết.
Còn không thì rất khó.
Đó là còn chưa kể dù có lấy ra chứng cứ gã cấu kết với Vạn Tộc Giáo thì vẫn phải đề phòng lão tổ gã ra mặt, nói là ông ta cố ý xếp gã vào Vạn Tộc Giáo làm gián điệp, đó không phải phạm tội.
Cuối cùng giống như Kim Vũ Huy, xác thật ra tay đối phó với Tô Vũ, lúc này mới gọi là bằng chứng như núi, muốn giết liền giết.
Cho nên Tô Vũ căn bản không nghĩ rằng có thể tát một cái vả chết gã, từ từ cũng được.
Hắn cũng không vội.
Hiện tại kẻ nên vội phải là Nguyên Khánh Đông.
Lần lượt mất mặt, lần lượt bại hoại thanh danh Nguyên gia, miệng người có thể xói chảy vàng, nếu Đại Nguyên Vương biết, nếu ông là người công chính thì sẽ tự mình xử lý Nguyên Khánh Đông, nếu biết mà còn không xử lý, lại đứng ra chống lưng cho Nguyên Khánh Đông... Vậy đó không phải người tốt.
Ít nhất không phải người tốt trong mắt Tô Vũ!
Nếu không phải người tốt vậy thì đừng hy vọng đối phương công chính, mọi người từ từ tới là được.
Đương lúc bọn họ rôm rả nói chuyện, dưới lầu, Toan Nghê đang trông cửa bỗng nhiên rống lên một tiếng: “Đại nhân, có khách đến!”
Giờ phút này, ở cổng lớn.
Toan Nghê và Toản Sơn Ngưu một trái một phải chuyên môn phụ trách trông cửa.
Chịu thôi, thực lực quá yếu, không trông cửa thì làm gì.
Có thể ăn no chờ chết được sao?
Chúng nó cũng mừng rỡ khi được giao nhiệm vụ này, chứ ở trong viện nghiên cứu, nhìn một đống dụng cụ giải phẫu kia, hai đại yêu này liền run lên, sợ ngày nào đó chúng nó sẽ bị lôi lên bàn cho Ngô Lam cắt cắt xẻ xẻ.
Quanh viện nghiên cứu cũng có một ít học viên tò mò nhìn về phía bên đây, cảm giác thực uy phong.
Toan Nghê, Toản Sơn Ngưu có thể tính là cường tộc, còn đều là Đằng Không cửu trọng, hiện giờ để hai đại yêu đó trông cửa, Tô Vũ thật là có mặt mũi!
Mà giờ phút này, khách nhân cũng thực khí phách!
Đó là một đoàn người!
Áo giáp màu đen bao vây toàn thân, trường thương san sát, hàn quang lấp lánh, vết máu loang lổ, giống như mới vừa rời khỏi chiến trường.
Chờ đến khi Tô Vũ ra cửa, tướng quân dẫn đầu liền mở miệng, thanh âm lạnh nhạt mà lớn tiếng như hội báo quân lệnh, “Có phải Tô Vũ nghiên cứu viên không? Mạt tướng là thiên tướng Thiết Ưng Vệ Đại Tần phủ, đến chuyển hàng!”
“Là ta.”
Tô Vũ cảm thấy ngoài ý muốn, nhìn đối phương một cái, tổng cộng có 30 người, thực lực đều không yếu.
29 vị Đằng Không, một vị Lăng Vân!
Đúng là quân đoàn tinh nhuệ!
Vị thiên tướng đối diện cũng không nhiều lời dông dài, y nhanh chóng lấy ra một cái nhẫn trữ vật, hai tay trình lên, gương mặt bị áo giáp che kín, trầm giọng nói: “Mời Tô nghiên cứu viên đưa ra giấy chứng nhận chứng minh thân phận, trao đổi vật tư, đóng dấu xác nhận!”
Tô Vũ lập tức đưa ra giấy chứng nhận nghiên cứu viên của mình, đối phương xem xét một chút, rồi nhanh chóng giao nhẫn trữ vật cho Tô Vũ.
Tô Vũ đưa ý chí lực vào trong kiểm tra, vừa nhìn liền không khỏi chấn kinh!
Đúng là thi thể vừa bị giết, trong nhẫn trữ vật này có một Thần một Ma, đều vừa chết, thi thể còn tươi mới, là thi thể Thủy Ma tộc và Nguyên Thủy Thần tộc.
Mặt khác còn có không ít tinh huyết.
Cũng mới giết!
Đương nhiên bọn họ không đưa hết thi thể cho Tô Vũ, Tô Vũ không yêu cầu, Đại Tần phủ cũng không đưa dư.
“Đa tạ tướng quân! Số lượng đúng rồi.”
Tô Vũ lấy ra con dấu của mình, đây là con dấu riêng của nghiên cứu viên, mỗi người một cái, đặc thù chế tạo, người ngoài không thể bắt chước.
Đóng dấu, hồi hàm.
Sau đó Tô Vũ khách khí nói: “Tướng quân một đường mệt nhọc, các ngươi mới từ chiến trường về sao? Không bằng đi vào nghỉ ngơi một lát...”
“Không cần!”
Thiên tướng trầm giọng: “Chúng ta còn có quân lệnh, xin Tô đại nhân bao dung!”
“Không dám nhận.”
Thiên tướng lại nói: “Nếu phương pháp hợp khiếu thực sự hữu dụng, gọi ngài một tiếng đại nhân là chuyện thường tình. Chỉ hy vọng phương pháp hợp khiếu thật sự hữu dụng với các tướng sĩ. Mà nay, Tần quân đã mở rộng phương pháp hợp khiếu trong toàn quân. Một vài thiên tài đang hao phí đại lượng tài nguyên nhanh chóng thông suốt, dùng Nguyên Quả, thậm chí là Thiên Nguyên Quả, hiệu quả sẽ sớm có thôi, nếu có thể hợp khiếu nhanh chóng, công lao của đại nhân còn hơn cả chém giết Thần Ma Nhật Nguyệt.”
Tô Vũ cũng kinh ngạc với hiệu suất của Đại Tần phủ!
Phương pháp hợp khiếu này mới vừa công bố không lâu, đối phương đã bắt đầu mở rộng toàn quân, không những thế, còn để làm một đám thiên tài nhanh chóng thông suốt, nói như vậy, chỉ sợ đã có người có thể hợp khiếu.
“Vậy các ngươi có ai hợp khiếu không?”
“Có, tốc độ hợp khiếu rất nhanh, trước khi ta tới đây đã có người hợp 12 khiếu, bốn ngày hoàn thành, nhưng còn chưa tới Vạn Thạch cửu trọng, không dám hoàn toàn tin tưởng, nếu có thể nhanh chóng đến Vạn Thạch cửu trọng, công lao của đại nhân, trăm vạn tướng sĩ Tần quân ghi nhớ trong lòng!”
Nghe lời này, một vài học viên bốn phía cũng líu lưỡi!
Hợp 12 khiếu, tốn 4 ngày?
Đáng sợ thật!
Nói vậy thì chỉ cần hơn một tháng, đối phương có thể từ Thiên Quân cửu trọng đến Vạn Thạch cửu trọng rồi?
Lúc trước còn có người chậm rãi tu luyện phương pháp hợp khiếu, giờ phút này bọn họ bắt đầu nóng nảy, muốn nhân lúc còn sớm thử xem sao!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.