Tô Vũ lại nói: “Hạ gia xét nhà mấy Các lão, thu vào cũng không ít, coi như trợ cấp học viên đi! Học viên trả 200 điểm công huân là được, nhiều hơn đại phủ khác, nhưng ít hơn Vạn Văn Kinh, vẫn rất có lời! Không thiệt chút nào! Còn ai mua không nổi thì đó là chuyện của bọn họ, 500 điểm, chắc Đại Hạ phủ nguyện ý trả, còn Nguyên Khánh Đông trả hay không... Liên quan gì đến ta!”
Tam đại học phủ có bao nhiêu học viên?
Kỳ thật không nhiều lắm!
Có điều tính cả học viên cũ thì đúng là đáng sợ.
Chỉ riêng Đại Hạ phủ, học viên dưỡng tính cũ đến vài vạn người, chỉ sợ phần lớn không học nữa, một đống tuổi rồi, nhưng rồi sẽ ra sao thì khó nói.
1 vạn người, trợ cấp chính là 500 vạn.
Phải xem sắp tới Hạ Hầu gia nói chuyện với mình thế nào!
Ngô Lam hỏi: “Vậy thi thể Thần Ma và thức hải bí cảnh thì sao?”
Tô Vũ từ bỏ à?
“Vấn đề thi thể Thần Ma không lớn, thức hải bí cảnh...”
Tô Vũ lắc đầu: “Khó đấy, ta chỉ nói ra để hù dọa một chút mà thôi, không coi là thật, Nguyên Khánh Đông muốn chơi xấu ta cũng được thôi, ta xem gã có trả nổi hay không!”
Tô Vũ bình thản đáp.
Trả, Nguyên Khánh Đông khóc mất.
Không trả, dù Đơn thần văn nhất hệ biết Tô Vũ đang cố tình bày trò ghê tởm người khác thì cũng tức chết.
Nguyên Khánh Đông đã nói sẽ trả Tô Vũ 100 vạn điểm công huân, trong nhà có tiền như vậy, lại không tuân thủ hứa hẹn.
Bởi vì Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1817414/chuong-962.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.