Chương trước
Chương sau
Nguyên Khánh Đông chậm chạp không ra mặt xin lỗi, đương nhiên gã cũng không nói ẩu nói tả nữa, nhiều ngày gần đây gã rất điệu thấp.
Nhưng mà điệu thấp cũng vô dụng!
Có điệu thấp tới đâu thì Tô Vũ cũng không trao quyền công pháp cho tam đại học phủ, hiện giờ, tiếng oán than của các học viên tam đại học phủ đã dậy trời dậy đất!
Không chỉ《 Nguyên thần · Văn quyết 》, mà kể cả Phương pháp hợp khiếu bản tối cao cũng không trao quyền cho tam đại học phủ.
“Người ngoại lai cút đi!”
Tiếng hô như vậy ùn ùn không dứt ở tam đại học phủ, cấm cũng cấm không được.
Mà Hạ gia cũng chậm chạp không có hành động gì.
...
Đại Minh phủ.
Tô Vũ cảm thấy kỳ quái, hắn nói chuyện với Hạ Hầu gia cũng đã vài ngày, thời gian ấp ủ cũng đủ rồi, nhưng dường như Hạ gia không có ý định giải vây cho Nguyên Khánh Đông, trước đó hắn đã nói, Hạ gia đàm phán với Nguyên gia xong, hắn có thể hủy bỏ điều kiện ước thúc về Nguyên Khánh Đông.
Nhưng đến giờ Hạ gia cũng không tới tìm hắn.
Tô Vũ cũng lười quản, không tới thì thôi vậy.
Hiện giờ hắn đang bận rộn lo cho việc mời chào nhân thủ.
Vẫn luôn nhắc mãi mà đến hôm nay, Tô Vũ mới có thời gian gặp mặt những lão nhân đó.
Túy Tinh lâu.
Tầng cao nhất.
Tô Vũ cùng đến với Văn Trung, thời điểm tiến vào đã có 4 vị lão nhân ở đây, ba nam một nữ, tuổi tác đều cao, mái tóc trắng xoá, khí chất vô cùng nho nhã.
“Kim sư đệ, Khổng sư muội...”
Văn Trung chào hỏi một lượt bốn vị lão nhân, tuổi tác của Văn Trung lớn hơn một chút, đã sắp 400 tuổi, mấy vị lão nhân này nhỏ tuổi hơn, nhưng cũng đã tầm trên dưới 300.
Còn về thực lực thì đều không mạnh, hai vị Đằng Không thất trọng, một vị Đằng Không bát trọng, một vị cửu trọng.
Đằng Không cảnh kỳ thật không sống được lâu như vậy, Chiến Giả đạ, Đằng Không cảnh có thọ mệnh 150 năm, Văn Minh sư thì sống lâu hơn một chút.
Đằng Không Chiến Giả đạo phần lớn đều thọ 150 tuổi.
Lăng Vân thì hơn 200 tuổi.
Sơn Hải, trên lý thuyết cũng sống hơn 300 tuổi.
Khi già, thân thể của những vị Chiến Giả sẽ bắt đầu suy sụp, biển ý chí đã sớm khô héo.
Văn Minh sư bởi vì có ý chí lực cường đại nên thường có thể sống lâu hơn một chút, chiến đấu không nhiều lại sống càng lâu.
Nhưng Đằng Không 300 tuổi... vậy có lẽ đã thực sự tới cực hạn.
Thọ nguyên sắp tận!
Thời gian không nhiều!
Trên khuôn mặt mấy vị lão nhân xuất hiện một ít đốm đồi mồi, thậm chí mơ hồ cảm nhận được hơi thở hủ bại, đó là biểu hiện của việc sinh mệnh sắp đi đến giai đoạn cuối cùng.
Tô Vũ nhìn những người đối diện, có chút cảm khái.
Đâu chỉ bọn họ, kỳ thật thọ nguyên của Văn Trung cũng không còn nhiều lắm, Chiến Giả Lăng Vân có thể sống hơn 200 tuổi, Văn Trung là Văn Minh sư, là Lăng Vân cửu trọng, ông còn có thể sống bao lâu?
Một vài lão nhân tại Đại Minh phủ đều không sống được lâu nữa!
Không chỉ những người này, kể cả viện trưởng Hồ Hiển Thánh, nếu ông không vào được Nhật Nguyệt thì thọ nguyên cũng sắp hao hết.
Những lão nhân này hẳn là tham chiến không nhiều, hoặc là gần như chưa từng chiến đấu, nếu không cũng không thể sống lâu đến vậy.
Nhưng Tô Vũ không cảm thấy có gì không ổn, hắn đã xem tư liệu của mấy người bọn họ, không phải chỉ có tham chiến mới có cống hiến, 4 vị lão nhân Đằng Không cảnh trước mắt đây cũng có cống hiến không nhỏ cho nhân loại.
Kim Sinh, Đằng Không cửu trọng, một trong những người sáng tạo văn minh chí, giúp thần văn Sơn Hải có thể được bảo tồn, tuy hiện tại có không ít thủ đoạn khác, nhưng năm xưa văn minh chí là thủ đoạn duy nhất, không có văn minh chí, vậy không có những thần văn Sơn Hải bảo lưu lại đến tận bây giờ.
Khổng Ngọc Tiên, Đằng Không bát trọng, chuyên gia phương diện rút ý chí lực, hiện giờ một ít ý chí lực thuần tịnh bỏ thêm vào phòng thí nghiệm là kết quả thí nghiệm bà đưa ra năm đó, sử dụng Thiên Hà Cát cũng là bà dẫn đầu phát hiện.
Ngụy Khải, Đằng Không thất trọng, người sáng tạo công pháp Địa giai《 Hồi Nguyên Quyết 》, hiện giờ có không ít người vẫn đang miệt mài tu luyện công pháp này.
Tào Huy, Đằng Không thất trọng, người sáng tạo《 Cửu Tinh Đúc Thân Pháp 》, đúc thân pháp này cũng có rất nhiều Chiến Giả Đằng Không đang sử dụng, hiệu quả đúc thân không quá mạnh, nhưng quá trình đơn giản.
4 vị lão nhân đều từng cống hiến rất lớn ở lĩnh vực của mình.
Học phủ cũng không tiếc thiên tài địa bảo kéo dài tuổi thọ của bọn họ nhiều năm, bằng không dù không chiến đấu, mấy người này cũng đã sớm qua đời.
Mà nay, học phủ đề cử 4 vị này cho Tô Vũ cũng là mang theo một tia hy vọng.
Hy vọng Tô Vũ có thể kéo dài sự sống cho bọn họ, giúp bọn họ có cơ hội phá cảnh, tiến vào Lăng Vân, có lẽ các vị đây còn có thể sống thêm nhiều năm nữa.
Văn Minh sư tiến vào Lăng Vân yêu cầu ý chí lực tam giai, thần văn tam giai, khai Thần khiếu 37 cái trở lên, như vậy mới có thể đi vào Lăng Vân, nhưng bốn người bọn họ tuy rằng ý chí lực đã đủ yêu cầu, Thần khiếu cũng mở ra, nhưng thần văn thì còn chưa đạt được tới tam giai.
Không chỉ vậy, mấy vị lão nhân còn phác họa quá nhiều thần văn, không đủ khả năng uẩn dưỡng.
Một vài lão nhân Đại Minh phủ sau khi tới Đằng Không, thọ mệnh quá dài, thường xuyên sinh ra đủ loại ý tưởng, đi phác họa vô số thần văn, cũng không phải để trở thành Đa thần văn nhất hệ, mà là đôi khi cần một ít thần văn phối hợp nghiên cứu.
Kết quả, thần văn càng ngày càng nhiều, ý chí lực lại không đủ, không thể uẩn dưỡng, phần lớn thần văn đều là nhất giai, một ít là nhị giai, gần như không uẩn dưỡng được thần văn nào đến tam giai.
Mấy vị này cũng vậy, bọn họ đều phác họa rất nhiều thần văn, chẳng hạn như Kim Sinh, Tô Vũ nghe nói y đã phác họa hơn 30 cái.
30 cái thần văn trở lên, y lại không chuyên chú uẩn dưỡng, có vài thần văn thậm chí bài xích lẫn nhau, vừa lộn xộn vừa hỗn loạn, vậy sao có thể làm thần văn thăng cấp tam giai?
“Bái kiến lão sư!”
Tô Vũ hơi khom người, bốn vị lão nhân tươi cười đáp lễ.
Kim Sinh râu tóc bạc trắng nói: “Đừng quá khách khí, vấn đạo có trước có sau. Tô sư đệ không cần gọi chúng ta là lão sư, đều là người đồng đạo, hôm nay cũng chỉ giao lưu là chính.”
Khổng Ngọc Tiên khi còn trẻ có lẽ rất đẹp, già rồi thoạt nhìn cũng rất tao nhã, bà tươi cười nói: “Tiểu Tô sư đệ ngồi xuống đi, Văn sư huynh, mấy ngày không gặp, thoạt nhìn tinh thần sáng láng, xem ra phương pháp hợp khiếu kia làm ngươi cảm thấy rất mỹ mãn a.”
Văn Trung hào hứng đáp: “Tạm được! Tạm được. Mấy vị sư đệ sư muội, thời gian qua các ngươi có vẻ lại già nua một chút, đừng làm việc quá mệt nhọc.”
Sau khi Tô Vũ ngồi xuống, Kim Sinh cũng không khách khí, mở miệng nói: “Phủ trưởng và Hồ viện trưởng đã nói với chúng ta, hy vọng chúng ta có thể đến viện nghiên cứu Nguyên Thần làm trợ lý phương diện công tác, kỳ thật chúng ta đều lớn tuổi, tinh lực không bằng khi trước. Tô Vũ, phương hướng nghiên cứu chính của ngươi là Nguyên Thần khiếu, không liên quan nhiều đến phương hướng nghiên cứu của chúng ta, Văn sư huynh lại là chuyên gia phương diện này, chúng ta thì không phải...”
Văn Trung ngắt lời: “Không muốn làm việc thì cứ nói thẳng, lấy cớ làm gì!”
Dứt lời, ông lại quay sang nói với Tô Vũ: “Tô sư đệ, sau khi Kim sư đệ sáng tạo văn minh chí thì vẫn luôn chuyên chú với công tác bóc tách thần văn, mấy trăm năm nghiên cứu, hiện giờ có thể tự xưng là cực kì am hiểu phương diện nghiên cứu đặc tính thần văn.”
Ông dừng lại một chút rồi nói: “Năm xưa, Ngũ Đại tới Đại Minh Văn Minh học phủ, từng tham khảo tri thức phương diện này với Kim sư đệ, sau đó Hồng Đàm đẩy ra đa thần văn dung hợp, di dời đặc tính. Không phải ta đánh giá thấp Hồng Đàm, nhưng công tác giai đoạn trước của phương diện này phần lớn đều là thành quả của Kim sư đệ, hẳn là Ngũ Đại đã đạt được một ít linh cảm từ Kim sư đệ.”
Tô Vũ ngoài ý muốn, cũng thấy chấn động, năm đó Ngũ Đại tới tìm Kim Sinh nói những chuyện này ư?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.