Chương trước
Chương sau
Nhân tâm tan rã hết lần này đến lần khác, giờ phút này, nhân tâm của Đại Hạ Văn Minh học phủ đã triệt để dao động.
Nên đi hay ở lại?
Gần đây dường như Vạn phủ trưởng đã mặc kệ mọi chuyện, chủ đạo sự vụ trong học phủ là phó phủ trưởng Nhật Nguyệt cảnh mới tới!
Nhưng đối phương chính là đầu sỏ gây tội!
Chuyện không liên quan đến mình thì bình thường các học viên đều mặc kệ!
Mà khi sự tình có quan hệ đến mình, ảnh hưởng đến ích lợi, bọn họ há có thể không quan tâm?
Nguyên Khánh Đông chèn ép ai cũng không sao, không phải mình là được.
Nhưng bởi vì gã làm cho Đại Hạ phủ không chiếm được bất cứ công pháp truyền thừa nào, đây đã trở thành tội lỗi lớn!
Mà vào giờ phút này, bỗng nhiên có người nói: “Tin tức tốt, không cần chuyển đại phủ! Nghe nói mấy đại học phủ Long Võ, Chiến Tranh đã được trao quyền rồi! Có thể học《 Nguyên thần · Văn quyết 》ở học phủ của bọn họ!”
“Cái gì?”
“Đáng chết, chúng ta mới là Văn Minh học phủ, kết quả văn quyết không thể truyền bá ở học phủ chúng ta, vậy mà lại có thể truyền bá ở Chiến Tranh học phủ, làm vậy là có ý gì?”
“Ít nói nhảm, ta nghe nói Long Võ và Đại Hạ Chiến Tranh học phủ đang mở rộng Văn Minh sư nhất hệ, lúc trước chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, giờ thì khó nói, học kỳ sau có khả năng sẽ có đại lượng tân sinh nhập học!”
“Má nó!”
Có người chửi bậy một tiếng!
Sau đó có người thấp giọng nói: “Chuyện tốt mà, không phải trước đó còn có người muốn đi Đại Minh phủ sao? Nơi đó quá xa, nhưng đến học phủ khác trong Đại Hạ phủ lại rất gần, còn không cần rời khỏi quê nhà.”
“Có thể chuyển đi không?”
“Chắc vấn đề không lớn đâu. Chỉ cần học phủ chúng ta thả người, người ta không có đạo lý nào không nhận.”
“Học phủ chúng ta không thả thì làm sao bây giờ?”
“Vớ vẩn, không thả thì bọn họ giao công pháp ra đi! Bằng không mấy năm nữa Bách Cường Bảng của chúng ta bị người ta ngược như chó, đến lúc đó tự xưng Văn Minh học phủ thì có xấu hổ hay không?”
Dưỡng tính tu luyện Thần khiếu pháp, thực lực cũng sẽ tăng nhiều.
Nếu khai mấy chục Thần khiếu ở giai đoạn dưỡng tính, ý chí lực sẽ cường đại hơn dưỡng tính không tu luyện văn quyết đến mấy lần!
Đến lúc đó còn đấu thế nào?
Thần văn tinh diệu, ý chí lực không yếu, thân thể cũng không tồi. Người ta chẳng thèm nói gì đã dùng ý chí lực có thể so với Đằng Không áp chế ngươi, ngươi muốn trốn chạy cũng không thể phát huy.
Học viên Bách Cường Bảng có thể bị người ta ngược chết luôn.
Tới Đằng Không còn thảm hại hơn.
Người ta nhanh chóng tiến vào Đằng Không thất bát trọng, ngươi kẹt ở ngưỡng Đằng Không vài thập niên vẫn chỉ là tam tứ trọng, vậy còn đấu thế nào?
Người ta tiến vào Lăng Vân, ngươi còn loanh quanh ở Đằng Không,vậy phải làm sao?
...
Cả Nhân cảnh đều đang chú ý tới động tĩnh bên này, mà tam đại Văn Minh học phủ tại Đại Hạ phủ càng là tiêu điểm trong đó.
Làm sao bây giờ?
Không truyền thụ công pháp của Tô Vũ, học viên chắc chắn sẽ rất bất mãn, học kỳ sau tuyển tân sinh, còn ai nguyện ý nhập học?
Một khi địa phương khác truyền thụ công pháp rộng rãi, học viên Đại Hạ phủ có thể chịu đựng nổi không?
...
Tu Tâm Các.
Phòng họp Các lão, chưa được mấy ngày, hội nghị Các lão lại mở một lần nữa.
Không khí chìm trong tĩnh mịch!
Lần này Trần Vĩnh dứt khoát không tới, nói là đang bế quan.
Vạn Thiên Thánh cũng không xuất hiện, cũng bảo mình đang bế quan.
Mấy ngày gần đây, chủ trì sự vụ hằng ngày đều là Nguyên Khánh Đông.
Giờ phút này, sắc mặt Nguyên Khánh Đông khó coi tới cực điểm.
Gã đã bị Tô Vũ ở Đại Minh phủ xa xôi nhằm vào!
Làm sao bây giờ?
Lúc bấy giờ, nhân tâm bất mãn, các học viên không còn tâm trạng chuyên chú học tập, chỉ muốn biết rốt cuộc công pháp của Tô Vũ có thể truyền bá trong học phủ hay không.
Một khi học phủ khác truyền bá, Đại Hạ Văn Minh học phủ không có. Ai sẽ tới gánh chịu cái trách nhiệm này?
“Mọi người đều không có lời gì để nói sao?”
Nguyên Khánh Đông nhìn mọi người, sắc mặt u tối.
“Còn có, không ít người quen biết Tô Vũ, thử nói xem 《 Nguyên thần · Văn quyết 》của hắn là thật hay giả?”
Kỳ thật trong lòng gã đã biết là thật.
Không phải thật mà gây ra động tĩnh lớn như vậy, thế thì Tô Vũ chờ bị Văn Minh sư khắp thiên hạ nhằm vào đi!
Dùng đồ giả lừa dối người khác, đúng là tìm chết!
“Chắc là thật!”
Có người bình tĩnh nói: “Kỳ thật trước đây Tô Vũ đã lộ ra là hắn khai Thần khiếu, nhưng lúc trước chỉ cho rằng là loại khai khoảng 10 Thần khiếu, không quá để ý, không ngờ vậy mà lại là 72 Thần khiếu!”
Quá trọng yếu!
“Còn về chuyện hắn không muốn truyền cho tam đại học phủ...”
Có Các lão thở dài lên tiếng: “Kỳ thật ngẫm lại thấy cũng đúng, rốt cuộc người ta bị đuổi đi, ép đi rồi, có thù oán mà không thể báo, còn phải quay đầu đưa lợi ích cho kẻ địch, đó là ngu ngốc, không phải thánh nhân! Điều này có thể lý giải, không phải sao?”
Ánh mắt Nguyên Khánh Đông khẽ biến, nhìn về phía người nọ.
Vị Các lão kia lại nói tiếp: “Nguyên phủ trưởng, chúng ta khó mà giải quyết được việc này, nếu không ngài đi tìm Tô Vũ nói chuyện thử xem? Khuyên bảo một chút, biết đâu hắn lại thay đổi quyết định.”
Nguyên Khánh Đông bình thản gạt đi: “Muốn nói thì cũng là Đại Hạ phủ đi nói! Không tới lượt ta. Huống chi việc này cũng chẳng liên lụy đến chúng ta, chúng ta tới cảnh giới này rồi, tu luyện hay không cũng không quan trọng.”
Gã vừa dứt lời, có người âm dương quái khí đáp trả: “Đúng vậy, Đại Nguyên phủ có thể học, người Nguyên gia có thể học, gia tộc người nào đó không ở đây, chính mình lại không cần học, để ý cái này làm gì!”
Nghe vậy, Nguyên Khánh Đông lạnh lùng nhìn về phía Hạ Kỳ.
Hạ Kỳ tươi cười, nhún vai, “Làm sao, ta nói thật thôi mà! Việc này chẳng có bất cứ ảnh hưởng gì đến Nguyên phủ trưởng, nếu là ta thì ta cũng mặc kệ! Ngươi không giống chúng ta, học sinh, bằng hữu, thân nhân đều ở Đại Hạ Văn Minh học phủ!”
Ngươi không phải người địa phương!
Ngươi đương nhiên có thể không cần để ý!
Nguyên Khánh Đông lạnh lùng đáp: “Hạ Các lão, Tô Vũ không truyền cho Đại Hạ Văn Minh học phủ hình như không phải trách nhiệm của ta?”
Hạ Kỳ bật cười, “Không phải, đương nhiên không phải! Nhưng người bên ngoài nói bừa, nói là trách nhiệm của Nguyên phủ trưởng, bởi vì ngươi nói hắn là phản đồ. Tô Vũ người ta không vui, vốn định chuyện cũ bỏ qua, truyền thụ ở Đại Hạ phủ, hiện tại lại quyết định không truyền nữa.”
Nguyên Khánh Đông nhíu mày, “Việc này lần trước đã đính chính rồi! Tô Vũ không phải phản đồ, cũng tại Phong Kỳ giấu giếm thân phận nên mới gây hiểu lầm, còn nữa, chuyện bàn luận trong hội nghị Các lão vậy mà bị truyền ra ngoài, chư vị, chuyện này không ổn đúng không?”
Hạ Kỳ cười cười, nhún vai nói: “Vậy thế này đi, ta sẽ đi tìm Tô Vũ xin một cái nhân tình, đừng chặn hết đường, quan hệ giữa ta và lão sư hắn cũng không tệ lắm.”
Ông mặc kệ!
Cùng lắm thì đi tìm Trần Vĩnh hoặc Tô Vũ một chuyến, chẳng vấn đề gì.
Chính bản trao quyền, tuyệt đối hợp pháp!
Còn các ngươi học trộm thì đó là chuyện của các ngươi, học trộm công pháp là tội lớn, hôm nay ngươi có thể học trộm người khác, ngày mai người khác có thể học trộm của ngươi, ngươi truyền bá lung tung, mấy ngày sau, Khai Thiên đao của Hạ gia sẽ truyền khắp thiên hạ.
Khi đó Hạ gia cũng không có gì để nói, không có cách nào phản đối.
Một ít bí mật vô địch không truyền, chưa chắc thật sự không có ai biết.
Cứ truyền thôi!
Nguyên Khánh Đông cau mày, nhìn về phía Hạ Trường Thanh, “Trường Thanh phủ trưởng, ý tứ Hạ gia thế nào?”
Hạ Trường Thanh nhìn gã, lại nhìn những người khác, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Đàm phán! Nếu không đồng ý thì tính sau.”
Cho người đi đám phán với Tô Vũ và Đại Minh phủ, nếu bọn họ không đồng ý thì nghĩ cách khác.
Nguyên Khánh Đông trầm mặc, cuối cùng mở miệng: “Mọi người trở về trấn an học viên trước đi, nói bọn họ cứ yên tâm, tất cả mọi người đều sẽ được học công pháp...”
Hạ Kỳ cắt ngang: “Nếu không học được thì làm sao bây giờ? Vậy không phải là lừa gạt sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.