Chương trước
Chương sau
“Đúng!”
Tô Vũ gật đầu: “Đại bộ phận Văn Minh sư trong quân đều là Đằng Không trở lên, truyền bá hay không không quan trọng, nhưng Long Võ học phủ, Đại Hạ Chiến Tranh học phủ, những học phủ này cũng có một bộ phận Văn Minh sư truyền thừa, không cần hạn chế bọn họ.”
Chu Thiên Đạo bật cười: “Ngươi sẽ hạn chế tam đại Văn Minh học phủ Đại Hạ phủ đến chết đấy.”
Tô Vũ chỉ nhếch môi cười mà không nói gì.
Ai bảo tam đại học phủ không ngừng xuất hiện đám Văn Minh sư có địch ý muốn nhằm vào Đa thần văn nhất hệ bọn họ.
“Đại Chu phủ bên kia...” Vẻ mặt Chu Thiên Đạo nghiền ngẫm: “Không hạn chế một chút à?”
Tô Vũ lắc đầu, “Tạm thời không được, bên này còn chưa đánh chết địch nhân ở Đại Hạ phủ, ta lại đi trêu chọc địch nhân cường đại hơn thì không có lời, tuy rằng ta cảm thấy ngọn nguồn ở bên kia, nhưng giờ phút này không nên nóng vội.”
Hắn biết, nhưng hiện tại hắn không thể trêu chọc quá nhiều địch nhân, cơm cũng phải ăn từng miếng một.
Trước tiên ghim đám hỗn đản nhằm vào mình ở Đại Hạ phủ đã rồi tính!
Chu Thiên Đạo cảm thấy hơi ngoài ý muốn, Tô Vũ lại nói tiếp: “Phủ chủ, còn một chuyện nữa, truyền bá công khai cũng được, ngài đi đại phủ khác bàn chuyện trao quyền cũng được, thu nhập đều thuộc về Đại Minh phủ, nhưng nếu hai nhà Nguyên, Chu tìm ta gây phiền toái, hy vọng Phủ chủ có thể ngăn lại.”
Chu Thiên Đạo lại kinh ngạc lần nữa.
Tô Vũ ảo não nói: “Nói thật, Thần khiếu có điểm nguy hiểm, cũng có chút không xác định.《 Vạn Văn Kinh 》đã lưu truyền nhiều năm, độ tín nhiệm của mọi người rất cao, mà công pháp mới của ta chỉ sợ không đạt được độ tín nhiệm cao như vậy, lúc này nếu hai nhà gây chuyện, tỉ như nói có ai đó vì tu luyện công pháp của ta mà bạo thể, biển ý chí phế bỏ... Chỉ cần thả những tin tức tương tự ra ngoài thì có khả năng sẽ gây ra phiền toái rất lớn!”
“Tới lúc đó, ta hy vọng Phủ chủ hay thậm chí là Đại Minh Vương có thể lên tiếng.”
Chu Thiên Đạo trấn an: “Chắc chắn rồi, dù sao cũng là một thu nhập lớn, Đại Minh phủ sẽ không mặc kệ, nhưng công pháp này thật sự không thành vấn đề đấy chứ?”
Ông lo lắng, hi vọng nó không phải chỉ thích hợp với một mình Tô Vũ, như vậy thì sẽ phiền toái.
“Không đâu, có người đã thông suốt không ít rồi.”
Trương Hào, Lâm Diệu, những người này đều khai Thần khiếu, kể cả Hạ Hổ Vưu, 36 Thần khiếu bộ thứ nhất cũng có khả năng đã mở xong, cũng không thấy có vấn đề gì, cho nên Tô Vũ cảm thấy hẳn là không thành vấn đề.
Chu Thiên Đạo gật đầu, “Ta sẽ tự mình thử một chút, nếu không có chuyện gì bất ổn, vậy sắp tới bắt đầu truyền bá ở Đại Minh phủ, cần phải ủ một thời gian, sau đó mới nhanh chóng truyền bá ra các đại phủ khác trong Nhân Cảnh!”
“Được!”
Tô Vũ gật đầu.
Chu Thiên Đạo lại nói: “Có thể tạo thế trước, gió quét trước mưa bão, để Đại Hạ phủ cảm thụ một chút thống khổ đi, cũng phải nhanh chóng phổ cập lợi ích và tầm quan trọng của cơ sở văn quyết cho đại chúng.”
Tô Vũ hài lòng gật đầu, điều Chu Thiên Đạo đề xuất hợp với tâm ý của hắn.
Tô Vũ không do dự, đưa một khối ngọc phù cho Chu Thiên Đạo rồi bảo: “Phủ chủ, vậy sắp tới phiền toái Đại Minh phủ tuyên truyền và mở rộng giúp ta.”
Công pháp dù tốt thế nào thì cũng cần tuyên truyền.
Không có bối cảnh cường đại duy trì, dù công pháp mạnh thì cũng chưa chắc có thể truyền bá rộng, dân chúng không biết, tu giả không tín nhiệm, công pháp cường đại thì thế nào?
Mà Đại Minh phủ có thể làm ra tác dụng như vậy.
Cho nên phải chia phần trăm cho Đại Minh phủ.
Đạo lý này cũng tương tự như vậy ở Cầu Tác Cảnh, Cầu Tác Cảnh sẽ giúp đỡ ngươi mở rộng.
Tô Vũ vẫn còn hơi bất an, hắn lo lắng hỏi: “Phủ chủ, Cầu Tác Cảnh có thể gây trở ngại hay không, dù sao đó cũng là thánh địa Văn Minh sư Nhân cảnh.”
Sau vài lần tiếp xúc, Tô Vũ cảm thấy Cầu Tác Cảnh hình như không hữu hảo với Đa thần văn nhất hệ.
Từ việc Cầu Tác Cảnh không ngừng xếp cường giả tiến vào Đại Hạ Văn Minh học phủ là có thể biết một hai.
Chu Thiên Đạo không quan tâm lắm, ông phẩy tay, nói: “Không cần để ý, tốt xấu gì cha ta cũng là nhân vật số 2 tại Cầu Tác Cảnh. Hiện tại có khả năng có vô địch nhằm vào, không cần để ý tới, một loại công pháp cường đại có lợi với cả Nhân cảnh, cũng có trợ giúp rất lớn đối với hậu duệ của vài vị vô địch, một bộ phận người Cầu Tác Cảnh dám ngăn cản, đó là chuyện tốt, Cầu Tác xảnh mà ngăn cản thật thì càng tốt, ta đi nói với Chiến Thần Điện, Chiến Giả không thèm để ý chuyện này đâu.”
“Nếu thành công mở rộng và có hiệu quả, Cầu Tác Cảnh chẳng khác gì tự đánh mặt mình, thanh danh Thánh địa Văn Minh sư cũng hỏng, như vậy một vài vô địch trung lập sẽ đứng ra đòi công bằng, đến lúc đó ngươi chẳng còn gì cần lo lắng cả, những vị vô địch trung lập kia sẽ khiến đám gia hỏa đối đầu với ngươi tức hộc máu!”
Tô Vũ đã hiểu, nói như vậy thì một vài người Cầu Tác Cảnh mà muốn ra mặt ngăn cản truyền bá cũng là chuyện tốt.
Hy vọng bọn họ ngu một chút, tự nhảy ra trở thành bia ngắm.
Tô Vũ chuyển sang chuyện khác: “Phủ chủ, ngài biết nhiều vị trí nguyên khiếu không?”
Hắn miêu tả đại khái 357 khiếu huyệt mình nắm giữ, lấy ra một con rối từ trong nhẫn trữ vật, lại nói về phát hiện của Ngô Lam.
Chu Thiên Đạo tập trung lắng nghe, gật đầu khen ngợi: “Ngươi nắm giữ thật nhiều, nha đầu Ngô Lam kia nói cũng có đạo lý, kỳ thật trước đó cũng từng có người suy đoán, nhưng những vị trí khiếu huyệt này... Nói thật, mở không dễ đâu, mở sai sẽ có phiền toái rất lớn, nhận biết khiếu huyệt đều do một đám người thử mà ra. Năm xưa để khai mở Bách Hội khiếu đã có không ít người chết, chính là bởi vì mở sai khiếu huyệt.”
“Sau đó phần lớn khiếu huyệt bị mở ra, trục trung tâm có khả năng vẫn còn khiếu huyệt, nhưng gần như không ai dùng đến, nên không ai nguyện ý thử nghiệm.”
Ông liếc mắt nhìn Tô Vũ, ngẫm nghĩ một lúc rồi dặn dò: “Ngươi đừng vội, ta cho người thử xem xem, tìm những kẻ trong tử tù doanh thử, ai tìm ra ba khiếu huyệt cuối cùng thì đặc xá tử tội! Nổ chết thì thôi, ngươi đừng tự thử nghiệm, Đại Minh phủ chúng ta không giống Đại Hạ phủ chém hết tù nhân, chúng ta vẫn có một ít tử tù, đều nhốt lại, làm nhân thủ để thí nghiệm công pháp rất tốt!”
Tô Vũ nghe ông nói thì thở phào, như vậy là tốt nhất.
“Vậy phiền toái Phủ chủ!”
Chu Thiên Đạo xua tay, tùy ý đáp: “Việc nhỏ! Cũng là vì nghiên cứu mà thôi, ta đây lập tức cho chuẩn bị, trong mấy ngày sẽ có thành quả, bắt đầu thử ở Đại Minh phủ, sau đó sẽ nhanh chóng lan tràn ra cả Nhân cảnh!”
“Đa tạ Phủ chủ.”
...
Trò chuyện với Chu Thiên Đạo một hồi lâu, cuối cùng Tô Vũ và Văn Trung tạm biệt ông rồi rời đi.
Mấy ngày kế tiếp, Tô Vũ vẫn bận rộn với việc tìm nguyên khiếu. Chu Thiên Đạo đang cho người thí nghiệm, Tô Vũ cũng đang không ngừng mở thêm công pháp, thử xem có tìm ra khiếu huyệt đặc thù nào hay không.
Nếu vẫn không thể, Tô Vũ muốn thử đổi một ít tinh huyết Thần Ma để mở sách họa.
Hiện giờ hắn nắm giữ không ít công pháp, nhưng chưa từng dùng tinh huyết Thần Ma.
Trong đó, đặc biệt là tinh huyết Thủy Ma tộc và Nguyên Thủy Thần tộc là trân quý nhất, hai tộc này thực lực mạnh mẽ, rất có thể công pháp hoặc là thiên phú võ kỹ của bọn chúng bao hàm một ít khiếu huyệt đặc thù.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.