Chương trước
Chương sau
“Vậy là đủ rồi!”
Ngưu Bách Đạo bật cười, “Chiến đấu vì những người mà mình muốn bảo hộ, thế là đủ rồi! Vì nhân tộc, vì Nhân cảnh, vì vũ trụ! Không phải tất cả Nhân tộc đều đáng giá để ngươi che chở, đó mới là góc độ của người bình thường! Hơn nữa, Nhân tộc là phe chính nghĩa sao?”
Ông cười xòa, “Chưa chắc! Thần Ma xâm lấn chúng ta, chúng ta xâm lấn tiểu tộc, kỳ thật không có gì khác nhau, không cần dát vàng lên mặt mình, cá lớn nuốt cá bé, dựa vào cái gì nói chúng ta là phe chính nghĩa?”
Ngưu Bách Đạo cầm rượu Tô Vũ mang đến, mở ra uống một ngụm, lắc đầu, “Tầm thường, lần sau đến thì mang loại trân phẩm đi, đừng quá keo kiệt!”
“Những người như chúng ta, nghiên cứu, giải mã, chiến đấu đều là vì danh, vì lợi, vì bảo hộ người nhà, rất ít có người nào vô dục vô cầu, nếu thật sự vô dục vô cầu, vậy đó không phải người, vì thánh nhân cũng có sở cầu.”
“Tỉ như ngươi, hôm nay tới đưa rượu cho lão già như ta, chắc chắn có sở cầu, đúng không?”
“Vâng!”
Tô Vũ bật cười, gật đầu, “Phủ trưởng, ta tới cầu ngài chỉ điểm bến mê!”
“Ta biết ngay mà!”
Ngưu Bách Đạo lại nở nụ cười, uống rượu, lười biếng nói: “Hỏi đi, hỏi đi, nếu biết, ta sẽ nói.”
Tô Vũ lấy con rối ra, Ngưu Bách Đạo nhìn thoáng qua, thuận miệng hỏi: “Hỏi ta vị trí khiếu huyệt à?”
“Vâng.”
“Ta biết 4 cái khác.”
Dứt lời, ông chấm thêm 4 điểm đỏ, đến lúc này, Tô Vũ đã nắm giữ vị trí 357 khiếu huyệt.
Ngưu Bách Đạo suy nghĩ rồi nói: “Ngươi muốn mở ra 360 khiếu huyệt, chuyện này có độ khó không nhỏ, ba cái cuối cùng... nếu rảnh ngươi hãy đi Bạch gia hỏi một chút xem, năm xưa Bạch Thiên Hạo thông suốt không ít, chưa chắc đã đạt tới 360 khiếu, nhưng hẳn là đã mở ra một ít khiếu huyệt bí ẩn.”
“Bạch gia... ”
Tô Vũ chần chờ: “Ta là học sinh của Bạch Phong lão sư, hẳn là Bạch gia cũng biết, nhưng khi Bạch Tuấn Sinh thấy ta cũng chưa từng mời ta tới Bạch gia, ta đến đó có phải không ổn không?”
Ngưu Bách Đạo cười ha hả: “Tiểu tử, đừng băn khoăn quá nhiều! Bạch gia không mời, tự ngươi đi là được! Mặt khác, sắp tới tốt nhất làm ra thành quả gì đó đi.”
“Hả?”
“Để đánh mặt người khác a!”
Ngưu Bách Đạo cười vui vẻ: “Ngươi tốt nhất là nên thường xuyên gây động tĩnh, đừng khiến Đại Hạ phủ quên ngươi, không phải cần khiến kẻ nào coi trọng, mà là để người trong thiên hạ thấy Tô Vũ ngươi vẫn chưa hết thời, con người rất dễ quên, khi ngươi hết thời, rất nhiều người sẽ cảm thấy tổn thất ngươi cũng chẳng sao cả!”
“Nếu ngươi thường xuyên có động tĩnh, còn đả động lòng người, khiến người khác nhớ tới ngươi, biết ngươi còn tồn tại, nhớ lại sự tồn tại của ngươi thì mới tốt.”
“Nổi danh có tác dụng của nó! Ngươi càng nổi danh, đối với rất nhiều người mà nói, đó là một lần thay đổi cán cân, mà nay bởi vì ngươi mà tổn thất một vị Nhật Nguyệt, có vài người không phải đương sự, đứng ở góc độ người đứng xem sẽ cảm thấy ngươi quá đáng, không thể nhẫn nhịn chút việc nhỏ sao?”
Tô Vũ nhíu mày: “Nhật Nguyệt giết ta là việc nhỏ à?”
“Bởi vì bọn họ là người đứng xem!”
Ngưu Bách Đạo bật cười: “Chính là kiểu đứng nói chuyện không đau eo trong truyền thuyết ấy! Thử nghĩ xem, nếu một vị thiên tài Đại Chu phủ bị một vị Nhật Nguyệt đuổi giết, rồi tìm người phản sát Nhật Nguyệt, ngươi sẽ nghĩ sao về chuyện này?”
Tô Vũ suy nghĩ, “Dù sao cũng vô hại, chẳng có vấn đề gì, kỳ thật không giết cũng được, còn không bằng đưa đến chiến trường Chư Thiên đi giết địch, chiến lực Nhật Nguyệt không yếu.”
“Đúng rồi!”
Ngưu Bách Đạo lại gắp một miếng đồ ăn, “Ngươi rất biết điều, vậy cũng rất thú vị! Đây là góc độ người đứng xem! Cho nên, hiện tại có một đám giá hỏa đứng nói chuyện không đau eo cảm thấy không nên giết Kim Vũ Huy, phạt lão đi tiên phong doanh sẽ là thanh đao giết địch tốt! Mà hiện tại ngươi cần phải xoay chuyển loại ấn tượng này, khiến mọi người biết, tên ngốc Kim Vũ Huy kia muốn giết ngươi, hắn chết là xứng đáng!”
Ngưu Bách Đạo cười ha hả: “Giết ngươi là tội ác tày trời! Tốt nhất là chọc tức một vài vô địch trung lập, để bọn họ sinh lòng thiên vị, đều nghĩ sao Tô Vũ có thể chết chứ? Một đám ngu ngốc! Thậm chí có thể xoay chuyển ấn tượng đến mức khiến ngươi còn quan trọng hơn một vị vô địch thì lại càng tốt!”
Ngưu Bách Đạo cười xán lạn, “Thực lực nhỏ yếu không vấn đề gì, thực lực yếu không có nghĩa là không thể thành công! Khi ngươi được vô địch coi trọng, cảm thấy ngươi đáng giá như một vị vô địch là được, khi ấy phiền phức sẽ không còn nữa, không cần ngươi động thủ, có người sẽ ra tay chém kẻ khác cho ngươi, rồi nói với ngươi rằng, Tô Vũ, không cần để ý, những người này đều là kẻ ngu ngốc, chúng ta giết hắn, ngươi tới nghiệm thu xem có đạt tiêu chuẩn hay không.”
Tô Vũ suy tư, “Vậy chuyện phân tách thần văn... Phủ trưởng biết không?”
“Cái này không được!”
Ngưu Bách Đạo nói thẳng: “Không thể! Cái này không khiến vô địch Nhân tộc coi trọng, mà sẽ khiến cho vô địch Vạn tộc coi trọng!”
“Phương pháp hợp khiếu thì được, nhưng thứ kia thì không được, ít nhất hiện tại không được! Vạn tộc rất kiêng kị Đa thần văn nhất hệ, chúng ta có thể nhìn ra điểm này, có khả năng bởi vì thần văn chiến kỹ, cũng có thể liên quan đến việc chứng đạo vô địch, đương nhiên hiện tại mọi người đều hiểu mà giả bộ hồ đồ.”
“Đừng khiêu khích Vạn tộc lúc này, không có bất cứ ý nghĩa gì, việc ngươi phải làm là thành lập uy danh, uy tín cho chính mình!”
Ngưu Bách Đạo đang dạy hắn, Tô Vũ không ngừng gật đầu.
“Ngươi có thể lấy ra công pháp hợp Thần khiếu, thậm chí là một bộ cơ sở văn quyết 36 Thần khiếu, truyền bá ở Đại Minh phủ, nhớ kỹ, nếu đại phủ khác cũng muốn thế, vậy phải cho người tới cầu ngươi!”
Ông tủm tỉm cười: “Không, ngươi trao quyền cho Chu gia, để bọn họ tới cầu Chu Phủ chủ, ngươi không cần quan tâm! Ngươi chỉ là nhà nghiên cứu, vậy là đủ rồi, Chu gia sẽ bảo hộ ngươi, mà những người khác bị khó dễ sẽ nghĩ rằng nguyên nhần đều là do Đơn thần văn nhất hệ Đại Hạ phủ.”
“Hoặc là, ngươi đặt ra một hạn chế, có thể truyền bá ở đại phủ có Đa thần văn nhất hệ, nếu không có thì không truyền! Dần dần đẩy Đơn thần văn nhất hệ đến phía đối lập mọi người, đúng rồi, đừng gom hết tất cả Đơn thần văn nhất hệ, chỉ cần ở Đại Hạ phủ thôi là được!”
Tô Vũ suy tư, vị phủ trưởng này thực sự có ý tứ.
Nhưng cũng rất có đạo lý!
Ngưu Bách Đạo lại cười nói: “Hiện giờ, kỳ thật Cầu Tác Cảnh sẽ loạn, bọn họ là Văn Minh sư, không phải Chiến Giả, ta cảm thấy ngươi có thể mượn sức Chiến Giả, mượn sức giai tầng bình dân, thậm chí là miễn phí truyền bá một vài công pháp tương đối quan trọng nhưng không phiền toái, mọi người đều có thể tu luyện.”
“Nếu tìm ra Nguyên Thần khiếu, ngươi truyền bá nó ra, chậc... Mọi người chắc phải gọi ngươi là ông tổ Nguyên Thần!”
Ngưu Bách Đạo cười càng thêm xán lạn, “Nhân tâm xoay chuyển như thế đấy! Tới lúc đó, ngươi chính là phe chính nghĩa, lời Tô Vũ ngươi nói chính là chính nghĩa! Ngươi đứng ở đỉnh cao của đạo đức! Ai nhằm vào ngươi, kẻ đó chính là phản đồ! Vô địch Nhân tộc muốn giết ngươi, kẻ đó tuyệt đối là phản đồ, dân tâm xu thế tất yếu, ngươi giết thì giết, không giết cũng sẽ có kẻ khác giết! Chẳng sợ có người phản đối. Ai phản đối, kẻ đó chính là đồng đảng với phản đồ!”
Ngưu Bách Đạo cười đến mặt già như sắp nở hoa, “Tiểu tử, ngươi là người thông minh, không thì sẽ không tới Đại Minh phủ! Mà người thông minh không cần để tâm vào chuyện vụn vặt, đâu cần tự mình đến vô địch thì mới có thể giết vô địch? Ai quy định? Ai nói? Nhẫn nhịn không mệt sao? Chịu đựng không mệt sao? Càng là thiên tài, càng dễ để tâm vào chuyện vụn vặt, tỉ như đám người Liễu Văn Ngạn, bọn họ sống rất mệt!”
“Cả nhà Liễu Văn Ngạn chết gần hết là ngoài ý muốn à? Khó nói lắm! Hắn nhịn, hắn không làm ầm lên, hắn không nói lời nào, mà đứa trẻ không khóc sao có sữa uống?”
“Nhân tộc biết công tích của Liễu gia không?”
“Vài người biết, phần lớn không biết!”
“Mà vài người kia không hề hé răng, đó là bởi vì chuyện không liên quan đến mình.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.