Chương trước
Chương sau
Đợi Ngô Lam ăn xong, cả hai đứng lên thanh toán rồi quay về. Tô Vũ vừa đi vừa dặn dò: “Nhiệm vụ kế tiếp của chúng ta không phải là phương pháp hợp Thần khiếu, mà là Nguyên Thần khiếu!”
Ánh mắt Tô Vũ khẽ động: “Nguyên Thần khiếu nhất định tồn tại!”
Điểm này, hắn chắc chắn.
Ngày đó hắn mở ra 180 Thần khiếu, có một ít cảm giác mơ hồ.
Nhưng còn thiếu một chút, rốt cuộc là thiếu ở đâu?
Chẳng lẽ là thiếu Nguyên khiếu, không thể hình thành tổ hợp, làm cho Nguyên Thần khiếu không xuất hiện?
Hiện giờ Tô Vũ đã thông suốt 346 Nguyên khiếu, còn thiếu 14 cái, mà đây đã là toàn bộ ở Đại Hạ phủ, chiến lực Đại Hạ phủ xem như cường đại, công pháp cũng nhiều, nhưng không thể gom đủ, không biết Đại Minh phủ có thể gom đủ 360 Nguyên khiếu hay không.
Nghĩ vậy, Tô Vũ mở miệng: “Ngô Lam, sắp tới ngươi cần phải nghiên cứu, tầng 3 có rất nhiều công pháp thư tịch, ngươi hãy thẩm tra đối chiếu từng cuốn một, tra tìm, quan sát, giúp ta tìm kiếm khiếu huyệt ngoài 346 khiếu ở Đại Hạ phủ.”
Ngô Lam không cảm thấy có vấn đề gì, ngược lại nàng còn thực hưng phấn, cuối cùng cũng có việc để làm!
“Được!”
Dứt lời, nàng lại hỏi: “Chỉ một mình ta thôi ư?”
Làm việc một mình không vui, không có ai để sai sử.
Tô Vũ cười đáp: “Không phải, còn có Toan Nghê và Toản Sơn Ngưu cùng tra cứu với ngươi, mấy kẻ này biết Nhân tộc ngữ, thực lực chẳng ra gì, vậy thì phải làm việc.”
Ngô Lam gật đầu, có điều ngẫm nghĩ một lúc lại cảm thấy lời này còn có nghĩa khác.
Cái gì gọi là thực lực chẳng ra gì, vậy phải làm việc?
Đây là nói mình, hay là nói hai yêu thú kia?
“Vậy còn ngươi?”
“Ta phải khai Thần khiếu.”
Tô Vũ giải thích: “Nguyên khiếu mở nhanh, Thần khiếu mở chậm, ta phải khai một ít Thần khiếu mới được.”
Chẳng những muốn khai Thần khiếu, hắn còn phải xem một ít công pháp, thử xem có thể tìm được Nguyên khiếu đặc thù hay không, nếu chỉ trông cậy vào tư liệu ở Đại Minh phủ để tìm tất cả khiếu huyệt, Tô Vũ cũng không quá tin tưởng.
Hắn phải mau chóng mở ra tất cả Nguyên khiếu và Thần khiếu, rồi phác họa thêm một đám thần văn, tiến vào Đằng Không cảnh.
...
Tô Vũ và Ngô Lam không chần chừ, về tới viện nghiên cứu, Tô Vũ sửa sang lại một chút, vứt bỏ đống đồ không đàng hoàng của lão Hồ đi.
Bận rộn đến tận đêm khuya, Tô Vũ mới bắt đầu tu luyện.
Khai Thần khiếu, đọc sách, phác họa thần văn.
Đáng tiếc nơi này không có thức hải bí cảnh, cũng không có phòng Mảnh vỡ, ngày mai phải hỏi thăm xem ở Đại Minh phủ làm cách nào để nhanh chóng tăng cường ý chí lực mới được.
Buổi tối, Tô Vũ ở tầng 1, Ngô Lam ở tầng 2.
Toàn bộ viện nghiên cứu vô cùng an tĩnh.
Thủy Nhân, Ảnh Tử, Toan Nghê, Toản Sơn Ngưu và cả Cục lông nhỏ đều nằm sấp tu luyện, thần văn chữ “Hỏa” chiếu sáng, giờ phút này, toàn bộ người và yêu trong viện nghiên cứu đều tiến vào một loại trạng thái lĩnh ngộ.
Ngày xưa không hiểu, hôm nay tu luyện lại có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.
Ngày xưa bình cảnh nhìn không tới cuối, hôm nay lại mơ hồ thấy được một ít.
Toan Nghê bị thương căn cơ, vốn là vô vọng tu bổ, hôm nay, dưới ánh lửa chiếu rọi, nó có cảm giác dục hỏa trùng sinh.
...
Một đêm này, Tô Vũ thắp sáng thần văn, quan sát ý chí chi văn.
“Cái gọi là ý chí chi văn chính là một loại dấu vết tinh thần, để lại một ít lí giải và truyền thừa của chủ nhân.”
“Cường giả càng mạnh, lưu lại càng nhiều cảm ngộ, cũng càng rõ ràng, kí tự trong đó có thể ẩn chứa hạch tâm của ý chí chi văn, cho nên có thể bị người quan sát phác họa.”
Đọc sách càng nhiều, lý giải càng nhiều.
Ngày xưa một vài điểm thần bí không hiểu, giờ xem ra đều thực dễ hiểu.
“Cho nên, có tồn tại thần văn trời sinh!”
Giờ khắc này, Tô Vũ hiểu được một chút về thần văn trời sinh, nó là căn cứ sự thấu hiểu của ngươi, tự mình lĩnh ngộ.
Bùng nổ cảm xúc, thần văn tự sinh!
Thần văn chữ “Kiếp” và thần văn chữ “Hỏa” đều là như thế, bùng nổ cảm xúc, thấu hiểu bản thân, cho nên tự động ra đời.
Thần văn chữ “Hỏa” có minh ngộ, có thể truyền thừa, vậy thần văn chữ “Kiếp” thì sao?
Tô Vũ thử động, khí tức kiếp nạn bốc lên.
Cách đó không xa, Cục lông nhỏ không thoải mái nhúc nhích người, bò ra cách xa Tô Vũ.
Mà Thủy Nhân và Ảnh Tử liếc nhìn nhau, trong lòng đều hơi chấn động.
Đây là thần văn gì?
Mơ hồ khiến cho bọn họ có cảm giác sợ hãi không chịu nổi.
Dường như tai vạ sắp đến rồi!
Tô Vũ chăm chú quan sát bọn chúng, trong lòng mơ hồ đã hiểu được đại khái.
Thần văn chữ “Kiếp” không phải là thần văn công kích, mà là một loại phụ trợ, dùng để kinh sợ, đe dọa đối phương, hoặc có thể xem thành một loại uy áp, uy áp khi đại nạn buông xuống!
Cho dù đối thủ mạnh hơn mình, thần văn mở ra, đối thủ vẫn sẽ cảm thấy sợ hãi, thậm chí là cảm thấy ngày chết gần kề, có lẽ có thể doạ chạy một vài người.
Người tâm chí không kiên định rất dễ dàng bị dọa cho hốt hoảng.
“Thần văn này hiện tại quá yếu, nếu tới Nhật Nguyệt, đối mặt cường giả Nhật Nguyệt cảnh, thần văn bùng nổ, Nhật Nguyệt vốn đã nhạy bén cảm ứng nguy cơ, lại bị thần văn đe dọa, có khả năng Nhật Nguyệt sẽ sợ hãi bỏ chạy.”
Cường giả Nhật Nguyệt cảnh cảm ứng nguy cơ rất rõ ràng.
Tỉ như Ma thần Nhật Nguyệt ngũ trọng bị Chu Thiên Đạo dọa hoảng một chút, sau đó mất mạng.
Thần văn chữ “Kiếp” phóng đại loại cảm giác nguy cơ này.
Phóng đại vô số lần!
Tô Vũ vừa vận dụng, đám Thủy Nhân đều chịu một ít ảnh hưởng, dù không quá lớn, nhưng nếu Thủy Nhân và Ảnh Tử giao thủ cùng hắn, vậy sẽ có băn khoăn, sẽ có lo lắng, thực lực vì vậy mà cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Khi chiến đấu mà không có lòng tin, mất đi tín niệm tất thắng, đây là yếu tố trí mạng.
...
Tô Vũ tu luyện, trên lầu, Ngô Lam cũng đang tu luyện.
Nàng cảm thấy hôm nay thông suốt đơn giản hơn hẳn, tu luyện không cần ý chí chi văn cũng được.
Nàng cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục tu luyện, ngày mai còn phải làm việc đây.
...
Cùng lúc đó.
Trên một gác mái cách tân viện nghiên cứu Nguyên Thần không xa, Hồ Hiển Thánh và Ngưu Bách Đạo cùng ngồi ngắm trăng.
Nhìn tòa nhà 6 tầng nơi xa, Hồ Hiển Thánh thổn thức, thở dài: “Tiếc thay viện nghiên cứu của ta, nó đã bị tiểu tử kia mua đi rồi, cũng không biết khi nào mới có thể trở lại tay ta.”
Mặt mày Ngưu Bách Đạo hồng hào, uống rượu, ăn đồ ăn, cười ha hả nói: “Nghĩ nhiều làm gì, ta thấy đại trận dịch chuyển không gian của ngươi không có hy vọng đột phá trong khoảng thời gian ngắn đâu.”
Dứt lời, Nhật Nguyệt trong mắt luân chuyển, ông nhìn về phía tòa nhà bên kia, tấm tắc khen: “Đời đời đều có nhân tài, tiểu tử này vừa vào viện nghiên cứu, ta liền thấy một mặt trời đỏ giáng xuống, ánh lửa nổi lên bốn phía...”
“Tai họa à?”
Hồ Hiển Thánh hỏi.
Ngưu Bách Đạo mắng: “Hỏi thừa, ta nhìn thấy hồng nhật, là ngọn lửa, không phải tai nạn, là kỳ ngộ! Ngày mai để hắn chọn mấy lão già giúp hắn làm việc đi, Phủ chủ nói hắn trời sinh truyền thừa ngọn lửa Văn minh, lúc trước ta còn không tin, hiện tại thì tin rồi, mấy lão già trong phủ tuổi quá lớn, sắp chết, làm bạn nhiều năm như vậy, ta cũng không đành lòng nhìn bọn họ chết già, đưa đi có lẽ còn có đường sống.”
Hồ Hiển Thánh làm bạn với ông mấy trăm năm, nói chuyện không có gì cố kỵ, hơi nhíu mi nói: “Chưa chắc tiểu tử này nguyện ý! Hắn đến từ Đại Hạ phủ, trải qua kiếp nạn bị Nhật Nguyệt tập sát, chỉ sợ hắn phòng bị tất cả mọi người, ngươi muốn chọn lựa ai?”
“Tự hắn chọn đi.”
Ngưu Bách Đạo cười: “Phòng bị thì phòng bị, mà ta thấy chí hướng của hắn không nhỏ, chắc chắn nhân thủ không đủ dùng, đám lão gia hỏa đó nhiều ít gì thì cũng có chút tác dụng.”
Hồ Hiển Thánh gật đầu, không nói nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.