Chu Hồng Lượng bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, lại ngẩng đầu hô lớn: “Vậy ngươi nguyện ý ở lại Đại Minh phủ ta bao lâu? Ta nghe người ta nói, một khi thực lực ngươi đủ liền sẽ trở về Đại Hạ phủ, ngươi vay tiền của ta, nếu ngươi không trở lại, chẳng phải Đại Minh phủ ta chịu thiệt sao?”
“Quân lấy quốc sĩ đãi ta, ta tất một lòng báo đáp quốc sĩ!”
Tô Vũ cao giọng đáp một câu, Chu Hồng Lượng suy tư, bất chợt phì cười: “Ngươi nói Hạ Hổ Vưu hơn ta, ta không phục, ít nhất có một điểm hắn không bằng ta, không béo bằng!”
“...”
Được rồi, ngươi thắng!
Tô Vũ ngừng bước chân, hắn không quay đầu lại, trong lòng bật cười, tên này thật thú vị.
Dù là hậu duệ Hạ gia hay là hậu duệ Chu gia thì đều có khí độ.
Ít nhất tốt hơn đám hậu duệ gia tộc nửa vời nhiều.
...
Không nói chuyện với cùng Chu Hồng Lượng nữa, ngay sau đó, Tô Vũ bước vào đại điện.
Vừa vào liền thấy trong đại điện có rất nhiều người, ai nấy đều nhìn hắn như nhìn thứ hiếm lạ.
Tô Vũ cố kiềm nén bản thân, mắt nhìn thẳng, khom người thi lễ: “Bái kiến Phủ chủ, học sinh Tô Vũ đa tạ ân cứu mạng của Phủ chủ!”
“Miễn lễ!”
Chu Thiên Đạo hài lòng mỉm cười, đoạn hỏi: “Trước khi ngươi tới, ta đã thương lượng với mọi người một chút, ngươi nói ý tưởng của mình xem, ngươi muốn đi học phủ học tập hay là lập một sở nghiên cứu chuyên tâm làm việc?”
“Học sinh nguyện nhập học Đại Minh Văn Minh học phủ!”
Chu Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1817356/chuong-904.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.