Chương trước
Chương sau
Trên đường đi, Tô Vũ nghe rất nhiều tiếng nghị luận xung quanh, hắn chỉ lẳng lặng mỉm cười mà không nói gì.
Hạ gia hạ tay thật quyết đoán.
Đương nhiên chuyện này không phải là vì Tô Vũ, Hạ gia còn phải cảm tạ Tô Vũ, bởi vì hắn đã tặng cho bọn họ một cây đao!
Không có Tô Vũ làm cớ, Hạ gia tùy ý chém giết những gia hỏa đó e rằng sẽ khiến cả Nhân cảnh trách cứ phản đối!
Nhưng hiện tại, bởi vì nguyên nhân phải giữ hình tượng, Đơn thần văn nhất hệ cả Nhân cảnh đều câm miệng, không ai mở miệng, cho dù có chút phê bình kín đáo thì cũng chỉ ngầm nói, không ai dám công khai chỉ trích Đại Hạ phủ.
Giết chóc tàn nhẫn như vậy mà không một ai hé răng, đây vốn không phải là tác phong của Đơn thần văn nhất hệ.
Không chỉ Đơn thần văn nhất hệ, ngày thường nếu Hạ gia dám giết như vậy, toàn bộ Văn Minh sư đều sẽ làm ầm ĩ để bày tỏ thái độ.
Hiện tại, Nhật Nguyệt còn phản bội cấu kết Ma thần, còn có mười mấy vị Sơn Hải cảnh phản bội, phản loạn quy mô lớn như thế, Hạ gia mà không giết người thì mới là khiến kẻ khác khinh thường.
Hạ gia giết nhiều người như vậy, dù có kẻ bất mãn thì cũng phải nín lại.
“Thủ đoạn Hạ Tiểu Nhị dùng rất hay, nháy mắt xoay chuyển cục diện, còn giải quyết một đám gia hỏa không nghe lời.”
Tô Vũ nở nụ cười, Hạ Hầu gia đúng là có bản lĩnh.
Đương nhiên chuyện này có thể là do Hạ Long Võ quyết định.
Mấy ngày nay Đại Hạ phủ đầu người rơi cuồn cuộn, dân chúng Đại Hạ phủ thật ra không cảm thấy giết chóc quá nhiều, ngược lại còn nhiệt huyết sôi trào, khen giết tốt, giết hay, dân chúng Đại Hạ phủ đều thực kiêu ngạo!
Bọn họ đều cảm thấy là do đám cứt chuột này làm chuyện xấu, nếu không Đại Hạ phủ đã không sâu mọt như vậy, hiện tại đầu mâu không còn chỉ hướng Hạ gia nữa, mà gần đây bọn họ đang dồn hết sức lực điên cuồng càn quét Vạn Tộc Giáo trong địa bàn Đại Hạ phủ.
Hai ngày qua lại mười mấy cứ điểm bị phá huỷ, bắt hơn trăm người, lại bắt đầu quá trình hành hình chém đầu.
Không thể không nói, ngày thường Hạ gia mắt nhắm mắt mở, để mặc một vài cứ điểm Vạn Tộc Giáo cũng rất hữu dụng, tới lúc có việc gì thì lại lôi mấy gia hỏa Vạn Tộc Giáo ra chém, cho dân chúng nhìn mà hả lòng hả dạ.
Vạn Tộc Giáo không dám truyền bá ở Đại Hạ phủ là có nguyên nhân.
Quá nhiều người đã chết, mà chết cũng quá thảm.
...
Đây là một tòa đại thành gần Thiên Đô phủ nhất, tòa đại thành tiếp theo chính là Thiên Đô phủ!
Cách nơi đây khoảng 500 dặm.
Tô Vũ nhảy xuống khỏi người Toan Nghê, màu long của Toan Nghê hiện giờ nhìn xám xịt, không lập lòe kim quang, cho nên người đi đường cũng chẳng mấy để ý.
Tô Vũ đi vào một tiệm cơm, qua năm mới, tiệm cơm rất có nhân khí, rất náo nhiệt.
Giờ phút này, bên trong có một thuyết thư tiên sinh đang kể chuyện.
Tô Vũ mới vừa lên tới tầng hai liền nghe lão nhân kia vỗ kinh đường mộc một cái, ngữ khí kích động nói: “Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tô Vũ đảo ngược càn khôn, một chiêu Thiên Lôi Bách Liệt Sát, đánh Chu Bình Thăng bay ngược đẫm máu...”
Lầu hai, có không ít thực khách đang tụ tập lắng nghe ông kể chuyện, nghe ông nói tới đây thì có người bật cười ngắt lời: “Đừng chém, cái gì mà Thiên Lôi Bách Liệt Sát, sao ngươi biết được?”
“Lắm lời, không muốn nghe thì đừng nghe!”
Thuyết thư tiên sinh kích động quát: “Sao ta lại không biết được? Ngày đó ta ở gần Tinh Lạc Sơn, Tô Vũ hô to một tiếng, ta có thể không nghe được sao?”
“Nói nhảm vừa thôi, ta nhớ rõ ngày đó ngươi đang kể chuyện tại đây!”
“Ngươi muốn cãi nhau à?” Thuyết thư tiên sinh cả giận: “Ngày đó phân thân của ta ở 36 phủ, mộng du Nhân cảnh, chuyện lớn chuyện bé ở Nhân cảnh sao có thể giấu giếm được ta?”
“...”
Mọi người cười ha hả không ngừng, vị thuyết thư tiên sinh kia cũng không thèm để ý, lập tức kể tiếp: “Hiện giờ chắc Tô Vũ đã vào Thiên Đô phủ. Thiên Đô phủ sắp nổi phong vân rồi. Kẻ đến từ Đại Hạ phủ đều là kẻ cuồng sát! Dưỡng tính trảm Lăng Vân, chuyện lạ vang danh thiên cổ! Ta nghe nói Tô Vũ kia một ngày không giết người sẽ ngứa tay. Chư vị có hài nhi ở Thiên Đô phủ thì nhanh thông tri, Tô Vũ kia thân cao trượng tám, giết người như ma.”
“Lão đầu tử, sao ngươi biết hắn thân cao trượng tám?”
Tô Vũ phì cười, cất giọng hỏi ông: “Hình dung như vậy, dù chưa biết mặt, nhưng chiều cao đó thì cũng chỉ là người bình thường.”
“Tiểu tử nhà ngươi thì biết cái gì!”
Người kể chuyện phẩy tay, ra vẻ thần bí nói: “Đó là hắn biết càn khôn biến hóa chi thuật, ta từng thấy chân thân của hắn, thân hình hắn có thể so với người khổng lồ.”
Tô Vũ bật cười, giỏi thật, sao ta không biết nhỉ?
Ta thân cao trượng tám, ta giết người như ma.
Đại Minh phủ này nhàn thật, câu chuyện nhảm nhí như thế mà cũng có một đám người say mê ngồi nghe.
Những đoạn hình ảnh mà hắn tung ra ngoài có lẽ đã truyền khắp Nhân cảnh, những người nơi đây ắt hẳn đều đã từng xem qua, vậy mà bọn họ còn hứng thú muốn nghe câu chuyện bịa đặt của thuyết thư tiên sinh.
Đã biết là giả lại còn vẫn thích nghe.
Tô Vũ dở khóc dở cười, chẳng tài nào hiểu nổi.
Người kể chuyện mặc kệ hắn, tiếp tục nói: “Chuyện về Tô Vũ dừng ở đây, đợi hắn giết hết Thiên Đô phủ, chúng ta lại nói tiếp! Hôm nay lại tán gẫu một chút về Bạch Tuấn Sinh, một trong bát tuấn của Thiên Đô phủ, mới đây Tuấn Sinh đã đến Đằng Không, trong nháy mắt đã lên tam trọng, ngày hôm trước mới kêu gào muốn đuổi kịp và vượt qua đường ca Bạch Phong, hôm qua biết Tô Vũ là đồ đệ của Bạch Phong, hôm nay lại nói mình là thúc thúc của Tô Vũ, mượn cơ hội tới cửa đánh Chu Hồng Lượng - một người trong bát tuấn, Chu Hồng Lượng muốn phản kích, Bạch Tuấn Sinh hét lớn, ‘Cháu ta là Tô Vũ, ngươi dám đánh trả, mạng nhỏ khó bảo toàn’. Chà chà, Chu Hồng Lượng kia sợ tới mức chạy trối chết...”
Tô Vũ câm nín, thiệt hay giả vậy?
Bạch Tuấn Sinh?
Người Bạch gia ư?
Chu Hồng Lượng... Chẳng lẽ là người Chu gia?
Cái gọi là bát tuấn Đại Minh phủ sẽ không nhàm chán như vậy đi?
Ai là cháu trai ngươi?
Dưới đài, có thực khách lên tiếng: “Chu Hồng Lượng sợ cái gì, đánh hắn đi chứ! Không phải Chu Hồng Lượng có một đại yêu Sơn Hải sao? Thả ra đánh Bạch Tuấn Sinh đi!”
“Ha ha ha!”
Không ít người cười vang!
“Đừng đùa, đại yêu Sơn Hải của Chu Hồng Lượng chỉ biết ăn, còn lại cái gì cũng không làm, ngươi bảo đại yêu kia đi đánh người ư? Chỉ e sẽ bị người ta đánh ngược lại thôi!”
“…”
Đại Minh phủ lại làm Tô Vũ tăng kiến thức lần nữa.
Đại yêu Sơn Hải sao?
Đánh một Đằng Không có khó như vậy không?
Hơn nữa Chu Hồng Lượng này còn đánh không lại Bạch Tuấn Sinh, chắc là thực lực cũng chẳng ra gì, đại yêu Sơn Hải do tự hắn thu phục hay do gia tộc thu phục giúp?
Người kể chuyện suỵt một tiếng, ra hiệu cho đám đông yên lặng rồi lại nói tiếp: “Nhắc đến đại yêu Sơn Hải, ta phải nói vài câu, đừng nghĩ thực lực nó chẳng ra gì, không biết đánh người, nhưng khả năng phòng ngự rất mạnh! Ăn nhiều, da dày thịt béo, ta từng nhìn thấy một tôn đại năng Nhật Nguyệt cảnh chém xuống một kiếm, đại yêu kia kêu to một tiếng rồi tiếp tục ngủ, lông tóc vô thương!”
“Cũng chính vì nguyên nhân này mà nó được nhận định là đại yêu Sơn Hải, vậy là đủ rồi! Nếu nó mà còn biết đánh nhau, vậy không phải là Sơn Hải, mà là Nhật Nguyệt!”
“…”
Trong lòng Tô Vũ khẽ động, đây không phải là Thực Thiết thú chứ?
Phòng ngự vô địch, lực công kích gần như bằng không.
Lúc trước hắn còn muốn nhờ Hạ Hổ Vưu tìm xem, kết quả không có, trên chiến trường Chư Thiên cũng gần như không thấy, số lượng của chủng tộc Thực Thiết thú quá ít.
Tô Vũ muốn tìm nó là bởi vì khi thân thể hắn nhập Đằng Không thì phải đúc thân thể, thoát thai hoán cốt thay máu.
Thực Thiết thú này có thân thể gần như vô địch.
Có lẽ là nhờ thiên phú hoặc là công pháp nào đó.
Nếu là Đúc thân pháp, vậy thì nó cực kỳ trân quý.
“Sơn Hải cảnh?”
Nếu là Sơn Hải vậy thì hơi mạnh, Lăng Vân còn được, hắn có thể thử cắn nuốt tinh huyết xem sao.
Nghe thêm một lúc, Tô Vũ lắc đầu, ăn xong rồi đứng dậy, mang theo Toan Nghê xuống lầu.
Sau đó Tô Vũ lập tức cưỡi Toan Nghê rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.