Chương trước
Chương sau
Mấy phút đồng hồ sau, Tô Long không hốt hoảng nữa, sắc mặt y khôi phục vẻ bình tĩnh, khô khốc nói: "A Vũ... đi Đại Minh phủ rồi?"
"Ừm."
"Người không sao chứ?"
"Không có việc gì, Tô Vũ an toàn vô cùng, Phủ chủ Đại Minh phủ hết sức coi trọng hắn, vì hắn mà tự mình đánh giết nhiều vị Nhật Nguyệt cùng Sơn Hải cảnh."
Trần Long trầm giọng khuyên nhủ: "Tô đại ca bớt giận, việc này chờ chúng ta trở về, nhất định sẽ đòi lại công bằng, sẽ không từ bỏ đơn giản như vậy đâu."
Tô Long nhếch môi, miễn cưỡng nở nụ cười: "Không sao, không sao, người không có việc gì là tốt rồi! Đại Hạ phủ không phải còn giết không ít Sơn Hải sao? Con trai của ta... nó thật lợi hại, quá lợi hại..."
Nói tới đây, giọng y đã khô chát: "Đúng rồi, sắp sang năm mới rồi, A Vũ hiện tại đang ở đâu? Có phải nó đã tới Đại Minh phủ rồi không? Đêm nay nó ăn cái gì... Có chỗ ở chưa?"
Nói xong lời này, vị hán tử khôi ngô lại chảy nước mắt không ngừng, "Thằng ranh con này, cả một đời đều chưa từng ra khỏi Nam Nguyên, vất vả lắm mới tới Đại Hạ phủ, đại khái là nó còn chưa quen với Đại Hạ phủ, tới Đại Minh phủ, nó có quen người nào sao?"
"Ai sẽ chiếu cố nó a?"
"Tiểu Trần, ngươi nói xem có đúng hay không?"
Trần Long không nói gì, Tô Long vẫn khô khốc tự lẩm bẩm: "Thiên phu trưởng gì chứ, tinh huyết Thần Ma sao ta có thể lấy, quá trân quý! Ta lấy thì cũng chỉ tổ lãng phí..."
"Đại ca, ngươi... Vẫn nên nhận đi, bằng không thì tin tức này truyền ra, ta lo lắng..."
"Lo lắng... quân tâm rung chuyển sao?" Tô Long khô khốc lên tiếng: "Trấn an cha của Tô Vũ ư? Đây là ta... bán con trai để đổi lấy à?"
"Ta giỏi thật, giao con cho Đại Hạ phủ, giao cho Hạ gia, kết quả mới không được mấy tháng, con trai của ta đã đi mất rồi..."
Tô Long toét miệng, không phải khóc cũng chẳng phải cười, vẻ mặt y phức tạp đến cực hạn, "Con trai của ta thoáng cái liền chạy tới Đại Minh phủ, còn có nhiều người muốn giết nó như vậy. Tiểu Trần, con trai của ta trêu ai ghẹo ai chứ?"
"Đại ca... ta xin lỗi."
"Ngươi thì có lỗi gì, đâu liên quan gì tới ngươi."
Tô Long cắn răng, cười nói: "Được, ta nhận! Ta bán con trai của ta đổi lấy đồ vật, ta phải nhận chứ, ta không nhận, Đại Hạ phủ lại tưởng rằng ta ôm oán giận. Không đâu, ta không oán giận... Ta chỉ nghĩ oắt con kia bây giờ ăn có no không? Năm hết tết đến rồi, nó có được ăn chút gì ngon ngon không?"
Nước mắt Tô Long bất giác chảy xuống, vị đại hán da đen nhẻm này vội giơ tay quẹt lung tung, y gạt sạch sẽ những giọt nước mắt đáng ghét, cười ha hả nói: "Không có việc gì, không có việc gì, thật sự không sao. Chỉ tại người cha này vô dụng, nếu ta là Nhật Nguyệt hay Sơn Hải... nhãi con nhà ta có phải là sẽ không sao rồi?"
"Ta chỉ là Vạn Thạch phế vật, Vạn Thạch mở 36 khiếu... Ta muốn tinh huyết Thần Ma, đây chính là bảo bối, nếu ta có thể tiến vào Đằng Không, vậy cũng coi như lợi hại..."
Y tự mình lẩm bẩm dông dài, nói xong thì mệt mỏi nhìn về phía Trần Long: "Tiểu Trần, ta không sao, oắt con nhà ta không phải vẫn bình an sao? Rất tốt, Phủ chủ người ta là đại nhân vật lớn như vậy mà cũng coi trọng hắn, Đại Minh phủ ở ngay sát vách, Nam Nguyên vốn gần Đại Minh phủ... Cũng không tính quá xa."
"Tô đại ca..."
"Thật sự không sao!" Sau một khắc, Tô Long quay người trở về đội ngũ, lớn tiếng nói: "Tô Long tiếp lệnh! Tạ ơn ban thưởng!"
Dứt lời, y quay người nhìn về phía những đồng đội còn đang rung động, hét lớn: "Đây là con trai của ta kiếm tới vinh quang cho ta! Con trai của ta chính là Tô Vũ, người khai sáng Hợp Khiếu pháp! Tuyệt thế thiên tài!"
"Tướng chủ ngay tại nơi này, ta nói đều là lời thật, còn có ai không tin sao?"
Bốn phía, những tướng sĩ kia vẫn ngốc trệ.
Tô Long đắc ý cười nói, ít ai nhận ra tròng mắt y đã vương đầy tơ máu đỏ bừng, "Chẳng qua là con trai ta quá thiên tài, được Phủ chủ Đại Minh phủ coi trọng mang về Đại Minh phủ rồi, không chừng lần sau ta sẽ là thông gia của Đại Minh phủ Chu gia, ha ha ha!"
Không ít người chấn động trong lòng, ý gì thế?
Có vài người nghe không hiểu, trong lòng thầm nhủ, đây là được Chu gia coi trọng, muốn làm con rể sao?
Tô Long cười ha hả chia sẻ tin tức này, tướng chủ Trấn Ma quân nghe vậy thì than nhẹ một tiếng, Tô Long... vẫn hết sức biết đại cục.
Lời này do y nói ra, dù cho về sau có tin tức truyền ra thì ảnh hưởng cũng sẽ giảm nhỏ đi rất nhiều.
Cha của Tô Vũ đều đang trêu ghẹo nói con của y muốn đi ở rể, Chu gia chỉ sợ cũng không để ý y nói như vậy, lời này truyền ra ngoài thì việc Tô Vũ tiến vào Đại Minh phủ xem như sẽ tạm thời ổn định.
Còn rốt cuộc Tô Long nghĩ như thế nào, oán niệm thì chung quy vẫn sẽ có, nhưng tướng chủ Trấn Ma quân cũng không tiện nói thêm gì.
...
Đại Minh phủ.
Trong quán rượu, Tô Vũ ăn thức ăn, mỉm cười rót cho Hầu thự trưởng đối diện một chén rượu, "Thự trưởng, làm phiền ngài rồi, gần sang năm mới mà vẫn phải theo ta lãng phí thời gian ở đây."
Hầu thự trưởng khẽ cười: "Không có việc gì, sống lâu rồi, ăn tết gì đó cũng coi nhẹ."
"Thự trưởng, ngài là Nhật Nguyệt cảnh à?"
"Ừ."
"Thật là lợi hại!"
Tô Vũ vuốt mông ngựa, ngượng ngùng hỏi: "Thự trưởng, ngài nói xem, ta đến Thiên Đô phủ có bị người ta gạt bỏ hay không?"
"Không đâu."
Hầu thự trưởng suy nghĩ một chút, cân nhắc kĩ rồi mới trả lời: "Không có gì bất ngờ xảy ra thì khi ngươi đến Thiên Đô phủ sẽ bị vây xem một hồi, sau đó... ai về nhà nấy."
Đúng, chính là như vậy!
Chàng trai à, ngươi chớ suy nghĩ quá nhiều.
Ngươi sẽ bị người ta vây xem, sau đó có kẻ kinh ngạc tán thán, đây chính là Tô Vũ hả?
Thật là lợi hại!
Thật là mạnh!
Thiên tài đó!
Sau đó... Không có sau đó, kinh ngạc tán thán xong thì người ta liền đi, hôm nay có một vị sư phụ nào đó đang biểu diễn thành quả mới, hình như là nghiên cứu ra một loại thần văn có khả năng tự động chưng cất rượu mà không cần nguyên vật liệu, thật là lợi hại, đến xem một chút nào!
Còn về Tô Vũ... Ồ, lợi hại quá, lợi hại ghê, bất quá làm sao phác họa ra thần văn tự động cất rượu kia nhỉ?
Tô Vũ nghe y nói như vậy, hơi ngây ra một chút, rất nhanh bèn hiểu rõ, dở khóc dở cười gật đầu.
Cũng phải, Đại Minh phủ... đúng là cá ướp muối a.
Chẳng biết mình lựa chọn Đại Minh phủ có đúng hay không nữa!
Không nói những cái khác, chỉ riêng tòa thành lớn này, người tới tới lui lui mà không nhiều người liếc hắn một cái.
Dù cho hắn cưỡi yêu thú thì có sao?
Liên quan quái gì tới ta đâu!
Thời điểm này, ta đi làm cái gì mới tốt?
"Thự trưởng, Đại Minh phủ có nhiều Văn Minh học phủ không?"
"Cũng được, có ba chỗ." Hầu thự trưởng cười đáp: "Văn Minh học phủ ở Đại Minh phủ, nói như thế nào nhỉ... Phủ trưởng Đại Minh Văn Minh học phủ là Ngưu Bách Đạo, là phủ trưởng đời thứ nhất."
Tô Vũ sửng sốt một chút.
"Đời thứ nhất, biết ý gì không?" Hầu thự trưởng vội ho một tiếng: "Học phủ có tương đối nhiều lão nhân, tỉ lệ tử vong cũng không cao, không giống Đại Hạ Văn Minh học phủ, phủ trưởng đều đã đổi sáu đời!"
Ta đã hiểu!
Tô Vũ gật đầu hiểu rõ, phủ trưởng đời thứ nhất vẫn còn sống, ta phục rồi, Văn Minh sư ở Đại Minh phủ có phải đều không lên trên chiến trường hay không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.