Chương trước
Chương sau
Chu Thiên Đạo nhàn nhã sải bước trong hư không, tiện tay bắt lấy một người, "Đây là Cửu Thiên học phủ Thang Vân Phi hả? Nên giết!"
Ầm!
Nổ tung, ngã xuống!
"Khâu Vân Hoa... Ta biết ngươi, nên giết!"
Ầm!
Tất cả mọi người run rẩy!
Từng vị Sơn Hải bị đánh giết, rúng động lòng người.
Kim Vũ Huy, Thang Vân Phi, Khâu Vân Hoa đều chết rồi...
Chu Thiên Đạo điểm tên giết từng tên Sơn Hải!
Tô Vũ ở phía dưới lẳng lặng nhìn, hắn không lên tiếng, cứ như vậy yên lặng mà xem.
Lão Trịnh bị giết, Lý Các lão bị giết, Vấn Đạo học phủ Vương Minh bị giết, lão Man Ngưu và lão Lão Hồ Ly đều bị giết...
Cuối cùng, Chu Thiên Đạo bắt lấy Vu Hồng, nhìn về phía Tô Vũ, đoạn hỏi: "Ta thấy ngươi có đầy oán khí với bà ta, muốn tự mình giết không?"
Thời khắc này Vu Hồng tràn đầy hoảng sợ, "Không, đừng, Tô Vũ, đừng giết ta..."
Tô Vũ bình tĩnh cất tiếng: "Nói đi, cha mẹ của sư tỷ ta bị giết, có phải là do ngươi năm đó báo tin hay không?"
"Không có..."
Một tiếng hét thảm, Chu Thiên Đạo bóp cho thân thể bà ta dập nát xương, Vu Hồng bén nhọn kêu gào: "Không phải ta, là... là... Chu Bình Thăng, đúng, là hắn, hắn và Trần Vĩnh cùng thời với nhau, hắn ghen ghét Trần Vĩnh... Là hắn thông tri cho Lục Dực thần tộc, người của Lục Dực thần giáo đã đánh giết Trần Vĩnh..."
Tô Vũ thản nhiên hỏi: "Lục Dực thần giáo ư?"
"Đúng..."
"Ta biết rồi."
Tô Vũ khẽ gật đầu, nhìn về phía Chu Thiên Đạo: "Phủ chủ, giết bà ta đi, ta sợ bà ta làm ô uế tay của ta..."
“…”
Lời nói này!
Chu Thiên Đạo hết sức cạn lời, ta giết thì ta không bị bẩn à?
Bịch một tiếng!
Vu Hồng nổ tung, hết thảy đều bị xóa bỏ!
Đến tận đây, Sơn Hải ngã xuống có Vân Hổ, Man Ngưu, lão Hồ Ly, Vu Hồng, Lý Các lão, lão Trịnh, Thang Vân Phi, Khâu Vân Hoa, Vương Minh, Thần Long giáo Vân Phi, Ma Hạt giáo Hồng Trần, Huyết Hỏa giáo Huyết La Sát, cùng với hai vị Nhật Nguyệt cảnh, Kim Vũ Huy và Huyết Hỏa ma thần.
12 vị Sơn Hải!
2 vị Nhật Nguyệt!
Cộng thêm vô số Lăng Vân và Đằng Không cảnh!
Bốn phương đều tĩnh lặng!
Tất cả mọi người yên lặng không dám nói gì, một màn này khiến Đại Hạ phủ chết đi rất nhiều vị Sơn Hải và 1 vị Nhật Nguyệt cảnh, tổn thất quá thảm trọng!
Còn nữa, vạn tộc học viện đã chết 6 vị Hộ Đạo giả.
Chết mất 5 học viên vạn tộc!
Đây cũng là phiền toái lớn!
Đúng lúc đó, hư không chấn động, vẻ mặt Hạ Hầu gia xám xịt cực kỳ khó coi, y đột phá từ trong đại trận đi ra.
Y nhìn thoáng qua Tô Vũ, không lên tiếng.
Sau đó nhìn lại những cường giả đã chết, Hạ Hầu gia cũng không lên tiếng.
Hiện tại cường giả còn sống đều là nhân tộc.
Yên lặng.
Đơn thần văn nhất hệ đã chết quá nhiều người trong trận chiến mới rồi, cũng vượt quá dự đoán của Hạ Hầu gia.
Chu Thiên Đạo mặc kệ trách nhiệm, thản nhiên nói: "Lão Hạ, ngươi tới rồi thì nói một chút đi, những người này nên làm sao bây giờ? Hiện tại, có vài tin tức không thể truyền ra, ngươi biết mà!"
Hạ Hầu gia không để ý tới ông, đầu tiên là y nhìn về phía ba con Đại Yêu của Tô Vũ, sau lại nhìn lão Thiên Mã và Sơn Linh, trầm giọng nói: "5 vị đại yêu... Hạ gia ta cũng không phải người không nói đạo lý, các ngươi cần bị phong tồn một bộ phận trí nhớ, biết nhiều quá thì sẽ chết rất mau, các ngươi nên hiểu rõ!"
Vài đầu Đại Yêu không dám có bất kỳ phản bác nào, nơi đây có Chu Thiên Đạo, có Hạ Hầu gia, biết nhiều thì sẽ chết mau, điểm này chúng nó rất rõ ràng.
Hạ Hầu gia cũng không trực tiếp phong tồn trí nhớ của chúng mà là khiến cho chúng choáng váng, lạnh nhạt nói: "Để vô địch tới phong ấn, miễn cho bị người khác phá giải!"
Dứt lời, y nhìn về phía các vị Sơn Hải khác.
"Hồ Hạo, Hạ Văn, Hạ Võ, sau khi trở về, bế quan chữa thương!"
"Tuân lệnh!"
Mấy người bọn họ vội vàng lên tiếng!
"Triệu Minh Nguyệt, Phong Kỳ... Hai người các ngươi..."
Hạ Hầu gia cau mày nói: "Đều là người của đa thần văn nhất hệ, không cần ta nói thêm cái gì chứ?"
Triệu Minh Nguyệt gật đầu đáp: "Yên tâm!"
Hạ Hầu gia cũng không nói nhiều, cuối cùng y nhìn về phía Triệu Thiên Binh, đây mới là phiền toái lớn!
Triệu Thiên Binh thấy y nhìn qua mình thì cũng cực kỳ phiền muộn, suy nghĩ một hồi bèn cất tiếng: "Hay là vậy đi, ta dùng danh nghĩa của đệ đệ nhà ta để thề, nếu ta truyền ra ngoài, hắn liền tự bạo, thế nào?"
Hạ Hầu gia: "..."
Chu Thiên Đạo: "..."
Triệu Thiên Binh bất đắc dĩ nói: "Nhìn ta làm gì, đệ đệ của ta hiện tại là người thân duy nhất của ta, ta không có hậu duệ, ta đã là Nhật nguyệt, vô địch cũng khó phong cấm trí nhớ của ta, đâu có cách nào nữa, cũng không thể ép ta tự sát được mà."
Tô Vũ nghe vậy liền phì cười: "Triệu sư bá, ta tin tưởng ngài, huống chi cũng không có gì mà chẳng thể truyền ra."
Chu Thiên Đạo và Hạ Hầu gia đều chẳng muốn để ý đến hắn, nói nhảm!
Ngươi yên tâm vì có chỗ dựa vững chắc, nhưng có một số việc thật sự không thể truyền ra vào lúc này được.
Hạ Hầu gia nhìn tới đám Thủy Nhân, thản nhiên nói: "Mấy tên này không có thực lực, giết là được rồi, miễn cho chúng tiết lộ tin tức..."
Toan Nghê run lẩy bẩy!
Ôi đệt!
Phải chết á?
"Không cần!" Tô Vũ gạt đi: "Việc này cũng không nhọc đến Hầu gia phí tâm, ta sẽ dẫn chúng nó đi Đại Minh phủ, ở trong Đại Minh phủ, đám gia hỏa này sẽ không gây ra sóng gió gì!"
"Ngươi thật sự muốn đi Đại Minh phủ sao?"
Hạ Hầu gia thở dài: "Bây giờ những tên mạt rệp kia đều đã bị giết, lần này trở về Hạ gia cũng sẽ thanh lý một nhóm người, uy hiếp một nhóm người, tiếp theo Đại Hạ phủ sẽ tốt hơn trước đó nhiều..."
"Không cần, đa tạ Hầu gia!"
Tô Vũ không nói thêm nữa, nên nói thì hắn đều nói cả rồi.
Hắn sẽ không ở lại Đại Hạ phủ.
Đã làm đến mức độ này, người lưỡng lự sẽ không có kết cục tốt!
Chu Thiên Đạo vui tươi hớn hở, nhìn thoáng qua Tô Vũ rồi cười xán lạn, thế là được rồi!
Hạ Hầu gia khẽ thở dài, nhìn về phía những học viên kia, "Lam Thiên có thể đã biết..."
Chu Thiên Đạo không để ý, "Không sao, hắn biết không nhiều, thần niệm phá toái từ sớm, lúc Tô Vũ bùng nổ chia tách thần văn chiến kỹ thì thần niệm của hắn đã phá toái, chuyện phía sau hắn sẽ không biết, chủ yếu là nha đầu học sinh của hắn... Ngươi mang đi, hay là ta mang đi?"
"Ta mang đi!"
Hạ Hầu gia nói xong, nhìn về phía Kỷ Tiểu Mộng, mệt mỏi lắc đầu, "Kỷ Hồng có phải tra được cái gì rồi không?"
Nếu không phải, sao y lại dặn con gái để mắt tới Lý Mẫn Du?
Nói thật, Hạ Hầu gia cũng không biết Lý Mẫn Du có liên hệ với Lam Thiên.
Còn nữa, Kỷ Hồng biết thế mà không nói, cái tên này đang suy nghĩ gì chứ?
Kỷ Tiểu Mộng đáng thương vô cùng: "Hạ gia gia, ta không biết mà, hay là ngài phong tồn trí nhớ của ta đi sau đó bảo cha ta giữ bí mật, đừng giết ta có được không?"
Hạ Hầu gia đau đầu, giết cái rắm ấy.
Kỷ Hồng là người của Hạ gia... Được rồi, đến Nhật Nguyệt, Hạ gia chẳng khống chế được Kỷ Hồng, mà cũng lười khống chế.
Việc này trở về vẫn phải bàn bạc cùng Kỷ Hồng mới được.
Một ngày chết nhiều người như vậy, phải tìm lí do tốt, tìm một cái cớ thật hay...
Y vừa nghĩ tới đây, Tô Vũ như thể đã đoán được suy nghĩ của y, hắn bình tĩnh lên tiếng: "Xử lý như thế nào thì tùy ngài, ta không xen vào Đại Hạ phủ! Có điều ta muốn công khai một bộ phận hình ảnh đã thu lại, ta không muốn để cho một đám người sẽ được tuyên truyền thành anh hùng, nói là vì tiêu diệt Vạn Tộc giáo mà chết!"
Hắn nhìn về phía Hạ Hầu gia, ngươi dám làm như thế, ta liền dám công khai thu hình lại, vả mặt Hạ gia!
Việc này, Hạ gia không phải làm không được!
Hoặc là nói, người đương quyền đều có thể làm như thế.
Vì duy trì yên bình trong cảnh nội, vì ổn định cường giả Đơn thần văn hệ còn lại, vì để cho Đại Hạ phủ không rung chuyển, vì không để cho dân chúng biết được, bọn họ rất có thể sẽ tuyên truyền như thế!
Nói rằng đám Vu Hồng chính là vì chém giết Vạn Tộc giáo mà chết trận!
Quốc thái dân an!
Còn mấy vị cao tầng biết, thì đó là chuyện của cao tầng.
Nhưng Tô Vũ không muốn!
Hắn muốn công khai, hắn muốn Đơn thần văn nhất hệ phải chịu cảnh vạn người phỉ nhổ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.