Chương trước
Chương sau
Bốn phương rúng động.
Tô Vũ lại không thèm để ý tới chuyện bại lộ thiên phú tinh huyết, hắn chỉ nhìn vào trận chiến trước mắt, tốc độ hiện giờ của hắn cực nhanh, nhìn về phía đám Chu Bình Thăng, cười lạnh rồi nói: "Thật sự coi ta quả hồng mềm ư? Chu Bình Thăng, khi ta giết Địch Phong thì cũng đã nói rằng muốn đích thân giết ngươi, hôm nay, ngươi chờ ta tới giết ngươi đi!"
Dứt lời, thân thể hắn lay động.
Trong nháy mắt đã tan biến!
Chu Bình Thăng thấy thế thì lòng chợt lạnh lẽo, quát: "Tụ tập cùng một chỗ!"
Nhanh!
Phải nhanh!
Đáng chết, đây là cái gì?
Lần trước lúc giết người, Tô Vũ còn triển lộ ra một ít động tác gì đó, lần này thì lại càng đáng sợ hơn.
Tô Vũ với thực lực Lăng Vân cảnh càng đáng sợ hơn.
Vừa nói xong, trong hư không có một ngọn gió thổi qua.
Trong ngọn gió, Tô Vũ trong nháy mắt đã khôi phục thân thể.
Phía trước mặt, một vị cường giả Lăng Vân nổi giận gầm lên một tiếng, thần văn hiển hiện, vừa muốn trấn áp Tô Vũ thì bất chợt Cục lông nhỏ đã xuất hiện, cắn về phía thần văn!
Cục lông nhỏ không phải Lăng Vân, nếu phải thì thoáng một cái đã có thể trực tiếp vô thanh vô tức mà thôn phệ thần văn của đối phương rồi.
Nhưng mà hiện tại thì còn kém một chút.
Chỉ thấy trong hư không, thần văn kia trong nháy mắt xuất hiện, tiếp theo, cọt kẹt một thoáng đã bị Cục lông nhỏ cắn đi nửa bên!
Bịch một tiếng, thần văn nổ tung, Cục lông nhỏ bị tạc bay!
Nó không có cách nào thôn phệ, chỉ có thể cưỡng ép đi cắn.
Thần văn nổ tung, thân thể đối phương chấn động, Tô Vũ chém ra một đao, bịch một tiếng, đầu người rơi xuống đất!
Vị Lăng Vân thứ hai!
Đúng lúc đó, phía sau hắn bất giác có một viên thần văn hiển hiện, đó là Chu Bình Thăng, nhưng mà chỉ vỏn vẹn một giây, Chu Bình Thăng đã vội vã thu hồi thần văn, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc!
Đây là cái gì?
Thần văn bị cắn nát?
Thần văn đan xen giữa hư ảo, trừ phi đối phương quá mạnh nên mới bị đánh nát, bằng không, không có khả năng phá toái, nhưng mà hiện tại lại bị một đồ vật nhỏ gì đó xông tới cắn nát, thoáng cái hắn ta đã bị hù dọa cho lập tức thu hồi thần văn.
Chết rồi!
Trong chớp mắt, Tô Vũ giết vị Lăng Vân thứ hai.
Còn lại 5 người, toàn bộ đã tụ tập chung một chỗ.
Mà vẻ mặt Tô Vũ thì trắng bệch, Cục lông nhỏ nhảy tới trên đầu hắn, ẩn vào hư không, không nhìn thấy bóng dáng nào.
"Lăng Vân... quá yếu!"
Tô Vũ bật cười, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một nắm lớn tinh huyết, "Hôm nay để cho các ngươi mở mang tầm mắt một chút, thiên phú tinh huyết của Đa thần văn nhất hệ ta rốt cuộc có bao nhiêu kinh người!"
Thôn phệ tinh huyết vào bụng!
Trong nháy mắt Tô Vũ đã tan biến tại chỗ, nơi xa, trong mắt Kim Vũ Huy lóe lên thần quang, vội quát: "Đằng sau!"
Oanh!
Chu Bình Thăng bùng nổ thần văn ra phía sau mình, nhưng cũng két một cái, lập tức bị cắn mất phân nửa, đau nhức vô cùng!
"Hèn mạt!" Chu Bình Thăng nổi giận gầm lên.
Mà Tô Vũ lúc bấy giờ không khác gì một người trong suốt, thân ảnh chỉ hơi hơi hiển hiện.
Hắn cười khinh miệt một tiếng, trong nháy lại biến mất, thanh âm truyền vang: "Kim phủ trưởng kiến thức rộng rãi, ta cũng muốn nhìn thử xem, ngươi có thể nhìn ra bao nhiêu thiên phú kỹ!"
Trong mắt Kim Vũ Huy lấp lánh thần quang, lập tức ông ta đã nhìn thấu Tô Vũ!
Thời khắc này, Tô Vũ thế mà đang phân thân!
"Cẩn thận, phân thân!"
Ông ta vội bổ sung: "Bên trái là chân thân..."
Bịch một tiếng!
5 vị Lăng Vân căn bản không nhìn thấy Tô Vũ, ai nấy đều sợ hãi, nghe Kim Vũ Huy nói vậy, một người ở bên trái cấp tốc vung đao khiến Tô Vũ bị đánh lui, nhưng bên phải lại lần nữa toát ra một Tô Vũ, một đao chém phập xuống, bịch một tiếng, một người bị chém đứt cánh tay!
Bốn phương tám hướng, giờ khắc này các vị Sơn Hải cảnh đều chẳng còn tâm tư giao chiến, từng người đều trợn mắt há hốc mồm!
Một người chiến 7 vị Lăng Vân!
Đây không phải then chốt, mấu chốt là, Tô Vũ có quá nhiều thủ đoạn.
Ẩn hình, phân thân, hóa gió, hóa thủy, độn không, độn thổ...
Ngắn ngủi trong nháy mắt, Tô Vũ đã triển lộ bảy, tám loại thiên phú kỹ!
Đệt!
Trên chiến trường mà gặp được dạng người cùng giai thế này thì chắc chắn là sẽ bị giết chết!
Đây... đây là tác dụng của thiên phú tinh huyết sao?
Thật là quá đáng sợ!
Đâu chỉ mấy vị Sơn Hải xem ngây người, tên Kim Vũ Huy kia cũng xem ngây người, Chu Thiên Đạo cũng là một mặt ngốc trệ, thế này mà cũng được?
Ta... Ta có phải là kiếm lợi lớn rồi không?
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Tô Vũ có thể đem kỹ thuật này đến Đại Minh phủ, mà lại nguyện ý cho Đại Minh phủ chế tạo thiên phú tinh huyết.
"Tinh huyết Nhật Nguyệt. Nếu cho ta trăm loại tinh huyết Nhật Nguyệt, ta cũng dám chiến vô địch."
Chu Thiên Đạo thì thào một tiếng, không, cho ta tinh huyết vô địch đi a!
Ta sẽ làm tinh huyết vô địch, kêu lão đầu tử đi kiếm, ngươi làm cho ta trăm giọt tinh huyết thiên phú kỹ vô địch, nếu như ta mà gặp vô địch thì cũng có thể giết ngược lại nha!
Thế này cũng thật là đáng sợ!
Thế mà không có gì hạn chế, bất luận một loại tinh huyết thiên phú kỹ nào cũng đều có thể dùng, như thế vẫn chưa đủ đáng sợ sao?
Đây là tập hợp tinh hoa của vạn tộc làm một thể!
Mà đám Chu Bình Thăng lại cực kỳ biệt khuất, họ chẳng dám dùng thần văn linh tinh, mà không dám dùng thần văn thì đối với bọn họ chính là hạn chế lớn nhất.
Cục lông nhỏ kia cắn một cái sẽ khiến thần văn vỡ nát.
Văn Minh sư có sức chiến đấu mạnh nhất là thần văn sư!
Làm thần văn sư mà không thể dùng thần văn, đây còn là thần văn sư sao?
Cái này chính là bia ngắm!
Không có thần văn cụ hiện, chỉ có thể sử dụng thần văn trong biển ý chí thì thực lực sẽ giảm mạnh ba phần!
Then chốt ở chỗ, Tô Vũ xuất quỷ nhập thần, hiện tại căn bản là không có cách nào bắt được tung tích của hắn, nếu không phải có Kim Vũ Huy ở bên ngoài tùy thời nhắc nhở thì chỉ e bọn hắn đã bị giết chỉ còn lại hai vị Lăng Vân hậu kỳ.
...
Vẻ mặt Kim Vũ Huy đại biến, nơi xa, Vu Hồng cũng biến đổi thái độ, quát lớn: "Giết hắn! Kim phủ trưởng mau ra tay giết hắn!"
Tô Vũ không chết thì mọi chuyện sẽ cải biến!
Hôm nay hắn có thể giết Lăng Vân, qua một thời gian nữa hắn sẽ tiến nhập di tích, thực lực lại mạnh hơn một chút, chẳng phải là sẽ giết được cả Sơn Hải hay sao?
Hoảng sợ!
Cảm giác sợ hãi trước quái vật!
Mà Tô Vũ lúc này vẫn xuất quỷ nhập thần, không ngừng đột nhiên thoáng hiện, chém xuống từng đao!
Một lần lại một lần!
Hắn đang cười, điên cuồng cười.
Ra tay đi!
Chỉ chờ ngươi thôi đấy Kim Vũ Huy, ta muốn câu một con cá lớn, Chu Thiên Đạo có thể nuốt xuống chứ?
Ông ta còn chưa tới Nhật Nguyệt, hẳn là ngài có thể ăn, đúng không?
Ta đã triển lộ thiên phú, bại lộ thiên phú tinh huyết, chém giết Lăng Vân, di tích cũng đã xuất hiện, ngươi còn không ra tay, chờ ta mạnh mẽ, các ngươi còn sống nổi sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.