Chương trước
Chương sau
Tô Vũ lười xen vào chuyện giữa hai vị Nhật Nguyệt, hắn để Cục lông nhỏ nhìn chằm chằm Kỷ Tiểu Mộng và Lý Mẫn Du, tiếp theo, lại quay sang nói với đám thiếu niên Thiên Mã tộc: "Các ngươi tụ tập lại đây, nhìn chằm chằm lẫn nhau, cẩn thận còn có Vạn Tộc giáo ở xung quanh!"
Thiếu niên Thiên Mã tộc nhìn hắn, cậu ta không trở lại hình người, cậu ta cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Đệch!
Giết người như ngóe!
Đám Hạ Thanh thoáng cái liền bị giết, cậu thật sự đã thấy sợ.
Tô Vũ thấy cậu còn đứng ngây ra như phỗng liền quát: "Nhanh lên! Muốn chết phải không?"
Ba tên kia không dám nói lời nào, tiểu Sơn Linh, tiểu Hắc Báo và cả tiểu Thiên Mã dồn dập tụ tập cùng nhau, tốc độ cực nhanh, trong lòng thì đầy run sợ.
Vị Lăng Vân của Hắc Báo tộc trước đó đã bị cường giả Phi Lang tộc đánh lén.
Bây giờ tên này run rẩy lẩy bẩy, mờ mịt luống cuống nhìn xung quanh.
"Hai người các ngươi..."
Tô Vũ nhìn về phía Kỷ Tiểu Mộng, "Đứng bên này đợi, đừng có chạy lung tung nhé, đừng cảm thấy sau lưng có Nhật Nguyệt thì yên ổn, Lam Thiên cũng được mà Kỷ thự trưởng cũng được, nơi này không phải là chỗ để các ngươi giương oai, không sợ chết thì cứ việc tiến lên!"
Hai người Kỷ Tiểu Mộng đều không lên tiếng.
Bất quá họ cũng không nhúc nhích, đều không nhúc nhích đứng yên tại chỗ.
Tô Vũ nhìn ra ngoài quan sát tình hình một hồi, nhịn không được quát: "Thủy Nhân, Ảnh Tử, nhanh lên một chút, giết cái tên đó đi, lề mề cái gì!"
Đám Đại Yêu như Thủy Nhân đang chiến đấu vô cùng hăng hái, có điều bọn nó mạnh nhất cũng chỉ là Lăng Vân thất trọng, hiện giờ đối đầu với Lăng Vân cửu trọng, nào có nhẹ nhàng dễ dàng như Tô Vũ nói.
5 con yêu vật quây chiến cùng một chỗ, Toan Nghê và Toản Sơn ngưu lần lượt bị đánh ra, kém chút đã bị đánh chết, trong lòng chúng nó bi phẫn, quả nhiên, ra ngoài sẽ không có chuyện tốt.
Vừa ra ngoài liền là đại chiến!
Kẻ địch yếu nhất cũng là Lăng Vân cảnh!
Đệch!
Sớm biết thế thì cứ ở yên trong khu giam giữ chờ chết còn hơn!
5 con yêu thú đã chiến thành một đoàn, các phương đều đang chiến đấu quyết liệt.
Hiện giờ không còn tiếng ai quát lớn, gầm thét gì nữa.
Vô dụng hết!
Chỉ có giết chóc!
Hai Đại Yêu nằm vùng của Tô Vũ đấu với hai vị Sơn Hải, thoáng cái đã dẫn đến hình thức thay đổi, tiến nhập trạng thái thế lực ngang nhau.
Tô Vũ không vội.
Còn ai nữa không?
Tiếp tục chờ!
Hắn muốn thử chờ đợi xem, còn có ai ló đầu nữa không.
Bất chợt, Tô Vũ lớn tiếng quát: "Chu Bình Thăng, phế vật, cẩu vật nhà ngươi còn muốn nấp sao? Không dám ra sao? Lần này, ta chỉ muốn giết tên chó chết nhà ngươi, không nghĩ tới lại câu được nhiều cá lớn thế kia!"
"Vu Các lão, Lý Các lão, Khâu Các lão, Thang các lão... Còn có Trịnh Các lão của Đại Thương phủ! Hay cho một vở kịch lớn, 5 vị Sơn Hải, ta muốn biết, hôm nay có ai chạy thoát được, truyền ra ngoài rồi thì các vị Các lão còn có thể sống được hay không?"
"Lá gan thật là lớn, phản bội nhân tộc, phản bội Đại Hạ phủ, 5 vị Các lão lại cấu kết Vạn Tộc giáo mưu sát học viên, thật to gan!"
"Hạ gia bây giờ có 3 vị Sơn Hải ở đây, ta xem các ngươi ứng đối ra sao!"
5 vị Sơn Hải Các lão, 3 vị Sơn Hải Hộ Đạo giả, 2 vị Lăng Vân Hộ Đạo giả, 3 vị Sơn Hải Vạn Tộc giáo, so với tính toán lúc trước thì nhiều hơn hai vị, cũng chính là hai vị Cửu Thiên học phủ kia.
Trọn vẹn 11 vị Sơn Hải cảnh!
Lần này, tận diệt thì cũng đủ cho bọn hắn uống một bình!
Tô Vũ hô hào, lần nữa quát: "Chu Bình Thăng, tới giết ta đi! Phế vật!"
Mà giờ khắc này, bên ngoài cũng bạo phát tiếng đánh giết.
Chu Bình Thăng không có thời gian để ý tới Tô Vũ, khi Độc Nhãn được chứng minh là người của Tô Vũ thì hắn ta liền thu được mệnh lệnh từ Vu Hồng, giết hết đám người mà Độc Nhãn mang tới!
Làm sao có thời giờ để ý tới Tô Vũ!
Hiện tại đám cường giả tán giáo mà Độc Nhãn mang tới cũng là mối nguy.
Đệt!
Tên Ma đồng tộc kia lại có thể là người của Tô Vũ!
Giải thích vô dụng, chỉ có giết chóc!
Đám Chu Bình Thăng không yếu, đều là Lăng Vân cảnh, trọn vẹn khoảng bảy tám vị Lăng Vân đối phó với vài tên Lăng Vân và Đằng Không, cộng với đại trận đã bày sẵn trước đó, lúc bấy giờ đại trận bay lên, chặn đường vây tất cả ở bên trong, chém giết bùng nổ.
Máu chảy thành sông!
...
Mà ở xa xa bên ngoài.
Kim Vũ Huy đã xuất hiện, ông ta không tiến vào chiến trường, mà là bày ra đại trận ở bên ngoài, tiện tay xử lý những tên cường giả tán giáo chạy thoát ra được.
Giết!
Hôm nay không ai được rời đi.
Để lộ người nào cũng đều là phiền toái.
Phủ trưởng Cửu Thiên học phủ!
Cường giả nửa bước Nhật Nguyệt!
Bất kể Lăng Vân hay Đằng Không, vào trong tay ông ta đều là một chưởng vỗ chết.
Cách đó không xa, Triệu Minh Nguyệt xuất hiện, nhìn chằm chằm ông ta.
Kim Vũ Huy cũng không thèm để ý, Triệu Minh Nguyệt lạnh lùng chất vấn: "Ngươi không sợ Hạ gia phát hiện sao?"
Kim Vũ Huy bình tĩnh hỏi ngược lại: "Ta thì làm sao chứ? Ta có làm gì à? Ta đang đánh giết Vạn Tộc giáo chúng, Thang Vân Phi cùng Khâu Vân Hoa phản bội, ta là vì đuổi giết bọn hắn nên mới tới, có vấn đề gì sao?"
Có à?
Không có!
Mặc dù hiện tại ông ta ra tay cũng là vì phòng ngừa Vạn Tộc giáo chúng thoát đi.
Ông ta nhìn Triệu Minh Nguyệt, bình tĩnh mà đạm mạc, "Phải hỏi ngươi ấy, ngươi đang làm cái gì? Vừa rồi là người của Đơn thần văn nhất hệ, ngươi giết đối phương làm cái gì?"
"Hừ!"
Triệu Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, "Kim Vũ Huy, đến mức độ này mà ngươi còn giảo biện?"
"Giảo biện?"
Kim Vũ Huy cười khẽ, "Ta giảo biện cái gì chứ? Triệu Minh Nguyệt, ta có làm cái gì à? Ta đường đường là phủ trưởng Cửu Thiên học phủ, ra ngoài lùng bắt hai tên Các lão phản bội chạy trốn, chẳng lẽ không phải việc hiển nhiên?"
"Ngươi..."
Triệu Minh Nguyệt không đấu mồm mép lại ông ta, cực kỳ phẫn nộ.
Kim Vũ Huy đúng là không ra tay!
Chẳng qua là tại khoảnh khắc có những gia hỏa thoát ra ngoài mới động thủ.
Nhưng mà, ngươi nói ông ta tới truy nã Thang Vân Phi thì ai mà tin?
Nhưng ông ta là nửa bước Nhật Nguyệt, là phủ trưởng Cửu Thiên học phủ, quyền cao chức trọng, ông ta không ra tay, ai cũng không có chứng cứ để bắt hay giết ông ta. Dù cho là Chu Thiên Đạo cũng sẽ không tùy tiện giết, bằng không Cầu Tác cảnh và Chiến Thần điện chắc chắn sẽ truy cứu.
Trừ phi ông ta tự mình ra tay!
Kim Vũ Huy cũng không để ý tới bà, cười khẽ, tiếp tục phong tỏa bốn phương, bỏ qua Triệu Minh Nguyệt.
Ngươi dám ra tay với ta, ta liền dám giết ngươi!
Dù cho đại ca của của ngươi nháo đến Đại Hạ phủ thì cũng vô dụng, ngươi dám ra tay với ta, ta tự nhiên có thể giết ngươi!
Triệu Minh Nguyệt vô cùng tức giận!
Hỗn đản, thời khắc này bà lại hơi bội phục Tô Vũ, Tô Vũ dẫn dụ quá nhiều cường giả, khiến cho người ta ra tay với hắn, ra tay với người Hạ gia, cho nên đám Vu Hồng thì hiện tại có thể tùy tiện chém giết.
Nhưng mà Kim Vũ Huy thì không được!
Vị này quang minh chính đại chạy tới, dù cho ngươi biết mục đích của ông ta thì ngươi cũng không có cách nào làm gì được.
Quan trọng là thực lực cũng không bằng ông ta!
Kim Vũ Huy không tiếp tục để ý, không đến cuối cùng thì ông ta sẽ không nhúng tay.
Nếu đã ra tay thì... Một tên cũng không thể lưu lại!
Giết sạch những người kia, tự nhiên là sẽ không có chứng cớ.
Triệu Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, cắn răng, trường thương hiển hiện, bà muốn bay về bên kia để tham chiến, đánh giết những tên đốn mạt đó.
Nếu ở đây không chiếm được chỗ tốt, vậy thì bà sẽ đi giết người!
Bà vừa nhích người, một vị cường giả có bộ mặt hư ảo đột nhiên đánh tới!
Trường thương của Triệu Minh Nguyệt rung lên, ầm ầm một tiếng, đánh cho đối phương rút lui, chính bà cũng nôn ra một ngụm máu, "Vương Minh?"
Vấn Đạo học phủ Vương Minh!
Lúc trước, tên này đã từng ra tay với bọn họ ở chiến khu số 18, bà nhận biết đối phương!
Vương Minh không nói một lời, không thừa nhận cũng không phủ nhận, gã cấp tốc xuất kích, kiếm khí tung hoành, thần văn chữ "Kiếm" vô cùng cường đại, mạnh hơn cả ngày đó, đánh cho Triệu Minh Nguyệt không ngừng rút lui.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.