Chương trước
Chương sau
Trong núi.
Tô Vũ xuống khỏi lưng Toan Nghê, hắn không ngồi trên lưng nó nữa mà chuyển xuống đi bộ.
Trong tay hắn cầm lấy một tấm địa đồ bắt đầu tìm kiếm.
Hạ Thanh tiến lên, nhỏ giọng hỏi: "Tô huynh, không có vị trí cụ thể sao?"
"Lần đầu tiên ta tới đây thì còn quá nhỏ, quên mất rồi." Tô Vũ bình tĩnh đáp: "Chỉ nhớ rõ ở trong núi này, dĩ nhiên, ta còn nhớ khung cảnh ở cửa vào, chỉ cần tìm được thì ta sẽ nhận ra ngay!"
Bên cạnh, Kỷ Tiểu Mộng hiếu kỳ hỏi: "Ngươi đang tìm cái gì?"
"Di tích!"
"..."
Bốn phương an tĩnh một hồi.
Hư không cũng chấn động một thoáng, sau một khắc, lão nhân Thiên Mã tộc xuất hiện nhìn về phía Tô Vũ, nghiêm giọng hỏi: "Tô Vũ, ngươi đang tìm di tích?"
Tô Vũ bình tĩnh đáp: "Ta hỏi các ngươi có muốn đi cùng hay không, tự các ngươi đòi nhất định phải tới! Bây giờ muốn đi thì có thể đi, không muốn đi thì nếu tìm được di tích, nhiều ít gì sẽ cho các ngươi chút chỗ tốt! Tiền bối, ta đã hỏi qua rất nhiều lần xem các ngươi có muốn đi chung hay không rồi."
Thiếu niên Thiên Mã tộc khẩn trương nói: "Di tích, chính là di tích sinh ra vô địch trong truyền thuyết sao? Trách không được ngươi lợi hại như vậy, thì ra ngươi từng chiếm được di tích truyền thừa!"
Tô Vũ cười nhạt: "Không sai, ngươi muốn tiếp tục theo ta không? Không dối gạt ngươi, lúc này chỉ sợ có không ít Vạn Tộc giáo theo tới, ta có được di tích, người thông minh đều có thể đoán được, những tên kia đều muốn tới chia chén canh."
Dứt lời, Tô Vũ lại bật cười: "Nói như vậy, ở đây, ngoại trừ một ít người không biết, những người khác đều sẽ hiểu rõ tình hình, không biết rõ tình hình mà cùng theo tới thì ta sẽ không chịu trách nhiệm, ta đã khuyên nhủ rất nhiều lần!"
"..."
Thiếu niên Thiên Mã tộc lầu bầu một câu, ngươi cũng không nói có di tích mà.
Được rồi, dù nói ra thì ta cũng sẽ theo tới.
"Di tích ư?”
Thiếu niên hơi kinh hỉ, cười hỏi: "Chúng ta có thể đi nhìn một chút không? Dĩ nhiên, chúng ta sẽ không cướp, Hạ gia cũng không cho phép, nhưng mà Tô Vũ, thứ này thuộc về địa phận Đại Minh phủ nhỉ? Đại Minh phủ biết thì có cướp đoạt không?"
Tô Vũ cười khẽ: "Hậu duệ của vô địch ít ra thì cũng được nể mặt, dĩ nhiên nếu họ thật sự muốn đoạt, ta tốt xấu gì cũng có vị sư tổ sắp tiến vào Nhật Nguyệt. Không được thì gọi sư tổ ta đến, không sao hết!"
Nói xong, Tô Vũ vừa tiếp tục tiến lên, vừa nói: "Ta mặc kệ mọi người đoán được hay là không đoán được, lần này vào núi chính là vì di tích! Mà di tích này chỉ có thể thuộc về ta!"
Dứt lời, hắn nhìn thoáng qua Kỷ Tiểu Mộng, thản nhiên nói: "Kỷ đồng học, điểm này ngươi không có ý kiến gì chứ?"
"Không!"
Kỷ Tiểu Mộng cười hì hì: "Không có ý kiến, ta tới xem náo nhiệt, ta còn chưa thấy qua di tích bao giờ!"
Tô Vũ cũng lười nhiều lời!
Đến lúc này, hắn mặc kệ đám học viên xung quanh, không ổn thì giết hết toàn bộ những gia hỏa quấy rối!
Một tên cũng không để lại!
Lão tử muốn đến Đại Minh phủ, người nào quấy rối thì ta chắc chắn sẽ không khách khí!
Lão Thiên Mã nhíu mày nhìn Tô Vũ, "Nói như vậy, Vạn Tộc giáo có thể sẽ cử thêm càng nhiều Sơn Hải tới đây?"
"Đúng vậy!"
Tô Vũ cũng không phủ nhận, mở miệng đáp: "Bốn năm vị là chuyện thường, nhiều hơn nữa cũng là lẽ dĩ nhiên. Yên tâm, ta vào di tích một hai giờ là đủ rồi, rất nhanh liền có thể ra ngoài, mọi người chỉ cần bảo vệ ta trong một hai giờ là được, trở về thì ta sẽ không hẹp hòi!"
Tô Vũ nói thẳng: "Ta để đám Hạ Thanh hỗ trợ, đều là 1 vạn công huân cộng thêm một kiện huyền giai văn binh, nếu tiền bối đáp ứng hỗ trợ thì cũng sẽ là cái giá này. Nếu ngài không đáp ứng thì ngay bây giờ có thể dẫn người rời đi!"
Lão Thiên Mã nhìn thoáng qua cường giả Vân Hổ nhất tộc, hừ một tiếng!
Thì ra các ngươi đều biết!
Chỉ mỗi lão tử là không rõ!
"Gần di tích có dấu hiệu gì đặc thù không?"
Lão Thiên Mã không cần phải nhiều lời nữa, đều đã đến nơi này, nói thật, lão cũng tò mò rốt cuộc di tích trông như thế nào!
"Tìm được lại nói!"
Tô Vũ không nói nhiều, hắn tiếp tục quan sát bốn phía, mở miệng nói: "Giúp ta tìm một cái hẻm núi, ta nhớ chỗ kia có hẻm núi không lớn lắm."
Vài vị cường giả cũng không nói nhiều, dồn dập bay lên trời xem xét bốn phương.
Lúc này Lý Mẫn Du chợt xông tới, hai mắt tỏa sáng: "Tô Vũ, không nghĩ tới ngươi thật sự nắm giữ di tích."
Tô Vũ không để ý tới nàng, chỉ lo nhìn chung quanh.
Một lát sau, hắn nghiêng đầu thì thầm: "Ta chẳng cần biết ngươi là người của ai, cũng không quan trọng, đừng ôm ý đồ gì, bằng không thì chỉ có một con đường chết! Đây không phải thứ dưỡng tính có thể mơ ước!"
"Ngươi thì sao?" Lý Mẫn Du bật cười: "Ngươi không phải cũng dưỡng tính à?"
Tô Vũ lạnh nhạt đáp: "Vậy ngươi có khả năng thử xem! Ngươi, Kỷ Tiểu Mộng, Trần Thần, ba người các ngươi, ta khuyên một lần lại một lần, chết sống không chịu đi, ta đây liền mặc kệ, ta cảnh cáo trước, có ý đồ xấu thì chắc chắn phải chết!"
Tô Vũ không để ý tới nàng nữa, Lý Mẫn Du chỉ lẳng lặng nhìn hắn, cũng không hỏi thêm gì.
...
Cùng lúc đó.
Bên ngoài Tinh Lạc sơn.
Một tòa đại trận to lớn vô thanh vô tức bay lên, tới gần phía Đại Minh phủ, trong thôn trang nhỏ, Chu Thiên Đạo cười ha hả mà nhìn một màn trước mắt.
"Tiểu tử này quả là chuyên gia câu cá a!"
Nói xong, ông nghiêng đầu hỏi: "Bao nhiêu người?"
Bên cạnh, vị trung niên họ Hầu líu lưỡi: "Phủ chủ, nhiều lắm! Hiện tại tiến vào có chừng 15 vị Sơn Hải..."
"Hửm?"
Chu Thiên Đạo nhìn cảnh tượng trước mắt, "Bên Tô Vũ có 6 vị, bên kia 8 vị, ở đâu ra 15 người vậy? Ngươi nhìn kĩ rồi chứ?"
"Chắc chắn!"
Trung niên họ Hầu cấp tốc nói: "Còn có một vị vừa mới vào, có thể là Hạ gia cử giám sát, tối thiểu là Sơn Hải thất trọng!"
"Ồ!"
Y nói xong, lại có nhiều thêm hai điểm sáng, lóe lên một cái rồi biến mất, "17 vị!"
Hầu thự trưởng thở dài: "Đại Hạ phủ có nhiều Sơn Hải thật, tùy tiện đã tới 17 người, đây là hai vị hộ Đạo giả mà Tô Vũ nói do Hạ Hổ Vưu cử tới sao?"
Chu Thiên Đạo gật đầu, ông thấy ghen ghét vô cùng.
Má nó.
Đại Hạ phủ nhiều cường giả ghê!
Nhìn đi, tùy tiện liền xuất hiện 17 tên!
Vừa nói xong, hư không bỗng rung động, hình ảnh hơi hơi rung chuyển, sau một khắc, một bóng người hiện ra, sắc mặt Chu Thiên Đạo biến hóa, "Đệch, Kim Vũ Huy! Cái tên này thế mà cũng tới, là vì di tích à? Hắn đã tiếp cận Nhật Nguyệt rồi, chỉ sợ là vì đột phá Nhật Nguyệt nên mới tới, đây chính là cá lớn, không có lý do mà tùy tiện giết hắn, Hạ gia sẽ liều mạng với chúng ta!"
Một vị cường giả nửa bước Nhật Nguyệt cũng đến rồi!
Nếu không có chứng cứ mà tùy tiện giết hắn thì Hạ gia bất kể như thế nào đều sẽ ra mặt.
Cường giả của ngươi bị giết, ngươi không ra mặt thì còn ai nghe lời ngươi nữa?
Chu Thiên Đạo bỗng thấy nhức đầu!
"Phiền toái quá, cái tên này một khi ra tay, không chừng Tô Vũ sẽ xong đời."
Hầu thự trưởng bất đắc dĩ đáp: "Phủ chủ, đây không phải vấn đề xong đời hay không, nhiều Sơn Hải thế kia, Đại Minh chúng ta phủ thật sự muốn vì Tô Vũ mà chém giết đám Sơn Hải cảnh đó sao? Nhiều lắm đấy! Nếu như giết hết thì cả Nhân cảnh đều sẽ chấn động! Nhân cảnh trong mười năm gần đây đã chết 22 vị Sơn Hải trên Chư Thiên chiến trường. Cả Nhân cảnh có 36 đại phủ, một năm cũng chỉ chết 2 - 3 vị Sơn Hải mà thôi."
Đầu y thật sự sắp nổ tung rồi!
Đại Minh phủ là nơi hiền lành a!
Đừng như vậy mà!
Lần này cần phải giết bao nhiêu Sơn Hải mới đủ?
Lần này giết sạch một đám, thiên hạ sẽ chấn động!
Chu Thiên Đạo gạt đi: "Tiểu tử kia không bảo ta giết người, chẳng qua là dặn ta tại thời khắc mấu chốt thì đón hắn rời đi, chỉ có yêu cầu này, thế nhưng tuy người ta không nói, chúng ta cũng phải tặng lễ gặp mặt đúng không? Đều đã dẫn dụ tới nhiều Sơn Hải thế kia, lấy hạt dẻ trong lò lửa a, ta càng hiếu kỳ hơn, hắn lấy đâu ra tự tin để giết người!"
Hầu thự trưởng bật cười: "Ta càng tò mò hơn là nơi đây thật sự có di tích sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.