Chương trước
Chương sau
Vù vù!
Tiếng gió rít gào!
Toan Nghê chạy nhanh, mà Tô Vũ cũng cảnh giác vô cùng, dưới bóng đêm, áo bào trắng của hắn bay lên.
"Ngừng!"
Tô Vũ đưa tay, phía sau, vài học viên đang chạy vội giờ phút này cũng thở hổn hển, thiếu niên Thiên Mã tộc nhìn chung quanh, nhịn không được nói: "Tô Vũ, ngươi chạy chậm một chút, nhanh như vậy làm gì, ta còn muốn du sơn ngoạn thủy mà!"
Đây không phải du sơn ngoạn thủy, đây là liều mạng a!
Tô Vũ không để ý tới lời của tên kia, hắn nhìn quanh bốn phương, trầm giọng nói: "Chư vị tiền bối, gặp được kẻ địch dưới Lăng Vân thì đừng xuất thủ, thả cho bọn họ tiến đến, vừa vặn, ta muốn mượn cơ hội tế đao, giết mấy tên ngu ngốc không biết tốt xấu!"
Trong hư không, rất nhanh có người cười đáp: "Tiểu hữu có khí phách!"
Thiếu niên Thiên Mã tộc còn đang mờ mịt, mấy bộ thi thể đã bị ném đi trong hư không, có tiếng người truyền đến: "Hẳn là thám tử của Vạn Tộc giáo, lá gan rất lớn, còn cho là chúng ta không phát hiện ra."
Thiêu niên Thiên Mã tộc mừng rỡ, "Vạn Tộc giáo còn có đồ ngớ ngẩn đi nhìn trộm?"
Thật to gan!
Không sợ chết à?
Tô Vũ lại không bất ngờ chút nào, sợ chết ư?
Mấy vạn công huân, ở trước mắt những tên kia, tiền tài động nhân tâm, sợ chết cũng phải thử một chút.
Cộng thêm Đơn thần văn nhất hệ ở sau lưng trợ giúp, nói không chừng họ đã ẩn giấu đi tin tức trọng yếu gì đó, tự nhiên sẽ có người động tâm.
Đổi vị trí một thoáng, nếu mình là Vạn Tộc giáo, giết một tên dưỡng tính mà có thể được mấy vạn công huân, dù cho biết rõ rất nguy hiểm, nhưng mình hết sức cần số tiền kia thì vẫn sẽ động tâm muốn thử xem sao.
Thành, vậy thì sẽ phát tài!
Phải biết rằng Tô Vũ là kẻ giỏi tiêu tiền, hắn ăn vô số tài nguyên, nhưng dù là hắn thì tới bây giờ cũng chưa từng kiếm được tới 5 vạn công huân. Dĩ nhiên, sở nghiên cứu có thu nhập không nhỏ, nhưng mà phần đó thì khỏi tính vào.
Tô Vũ cũng không nhiều lời, quay đầu nhìn lại rồi nói: "Nếu mọi người đã quyết đinhj ra cửa lịch luyện, không thể không gặp chút nguy hiểm, gặp kẻ địch, dưới Đằng Không thì do các ngươi đối phó, Đằng Không thì ta sẽ xử lý! Đao không nhuốm máu, sao có thể mạnh mẽ!"
Lý Mẫn Du lại không nghĩ vậy, "Vạn Tộc giáo dưới Đằng Không cũng dám đến sao?"
Nàng cảm thấy sẽ không thể.
Tô Vũ có thể giết cả Đằng Không, những tên dưới Đằng Không nào dám đi tìm cái chết?
"Luôn có những kẻ đần độn!"
Tô Vũ xem thường, chung quy là sẽ có một vài kẻ đần độn, cho rằng mình có khả năng ôm cây đợi thỏ, có thể ngư ông đắc lợi, điểm này cũng không hiếm lạ.
Thế giới lớn như vậy, sao có thể toàn là người thông minh.
Hơi tu chỉnh một hồi, Tô Vũ nuốt nước miếng, ngắm nhìn bốn phía rồi mở miệng nói: "Nơi này đi tiếp phía trước sẽ là một vùng hoang nguyên, mọi người tự mình cẩn thận!"
Dứt lời, Toan Nghê tiếp tục tiến lên.
Những người khác dồn dập bắt kịp.
...
Nửa giờ sau.
Tô Vũ bổ ra một đao, mặt đất cấp tốc nhuộm đỏ, sau một khắc, bốn phương tám hướng có mấy người dồn dập giết ra.
Trường đao lăng không bay lượn!
Sau một vòng vờn quanh, trong chớp mắt có thêm mấy chục bộ thi thể.
Tô Vũ nhìn lướt qua, lơ đễnh nói: "Không phải Vạn Tộc giáo, là thổ phỉ bản địa!"
Rõ là muốn chết!
Trong ngày thường, đại khái chúng sẽ cướp bóc các thương đội, hôm nay đám đần độn này xem như lại đá trúng tấm sắt.
Mạnh nhất của chúng cũng chỉ là một vị Vạn Thạch cửu trọng cảnh.
Thực lực này nếu cướp bóc chút thương đội cũng còn được, đối đầu với bọn hắn, những người khác còn chưa ra tay thì đã bị Tô Vũ giết sạch!
Mà những người xung quanh đều nhìn về phía Tô Vũ, ánh mắt cũng đã thay đổi.
Sát ý quá mạnh!
Mấy chục người bị hắn giết sạch trong nháy mắt không nói, lông mày Tô Vũ thế mà đều không nhíu lại chút nào.
...
Trong hư không.
Vài vị Hộ Đạo giả giờ phút này cũng đang truyền âm trao đổi.
"Tô Vũ kia sát ý thật nặng, đa thần văn nhất hệ quả nhiên đều là cuồng nhân sát lục."
Mấy chục người, trong nháy mắt đã bị giết sạch.
Tô Vũ hẳn phải biết những người này không phải Vạn Tộc giáo nhưng vẫn giết, nếu những người này bị bắt thì thông thường cũng sẽ không bị chém đầu.
Có người truyền âm cười nói: "Giết thì giết, thiên tài không trải qua sinh tử, không trải qua sát lục cũng khó có thể trưởng thành, bất quá tiểu tử này xác thực là sát tâm quá nặng, trước đó còn nói là kẻ dưới Đằng Không sẽ giao cho những người khác..."
Không ai nói tiếp, đại khái là Tô Vũ cảm thấy những người này chưa chắc sẽ giết đám người kia, cho nên hắn gọn gàng mà linh hoạt một chút, giết sạch đi miễn cho lãng phí thời gian.
Mấy người đang trò chuyện, bỗng nhiên có người thầm truyền âm hỏi: "Gần đây yêu tộc hoang dã sao lại bạo động khắp nơi thế?"
Vào thời khắc này, ở nơi xa có làn khói xám bốc lên.
Một đám yêu tộc dã ngoại giống như nhận lấy kích thích, dồn dập đánh về phía đám Tô Vũ bên này.
...
Tô Vũ nhìn bầy yêu tộc chớp nhoáng đuổi tới, ánh mắt khẽ động rồi nhìn về phía người đứng sau mình, bên cạnh, Chu Hạo cấp tốc nói: "Hôi Tê, thực lực từ Thiên Quân đến Đằng Không, trên hoang dã là một trong những tộc mạnh, rất nhiều nơi đều có, rõ là chúng bị kích thích..."
Nói xong, cậu chợt cảnh giác hơn: "Có thể là có người âm thầm phá nơi ở của bọn nó, cẩn thận một chút!"
Phía trước, tối thiểu phải có bảy tám chục con Hôi Tê cấp tốc cuồn cuộn lao tới bên này, đầu của bọn chúng rất lớn, lực trùng kích cũng cực kỳ mạnh, dẫn đầu hình như là một con Đằng Không cảnh.
Bộ tộc thế này ở trong vùng hoang dã cũng tính là cường tộc.
Dù sao cũng là nằm trong Nhân cảnh, nhân tộc thường xuyên tiêu diệt toàn bộ, xuất hiện Đằng Không sẽ không dễ dàng.
Tô Vũ cười, hai chân đá một cước vào Toan Nghê, quát: "Xông lên!"
Toan Nghê cũng không lên tiếng, cấp tốc phóng đi về hướng bầy yêu tộc đông đúc!
Tô Vũ cầm trường đao, trên thân đao sáng chói hào quang!
Toan Nghê có tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt, Tô Vũ cùng một đám Hôi Tê kia đã đụng độ, con Hôi Tê Đằng Không cảnh dẫn đầu hai mắt huyết hồng, thấy Tô Vũ bèn gầm rừ một tiếng, va chạm tới chỗ hắn!
"Chết đi!"
Một vệt ánh đao chiếu sáng thiên địa, phập một tiếng, con Hôi Tê to lớn bị hắn chém xuống!
Cùng lúc đó, Tô Vũ bay lên trời bắt lấy trường đao, đột nhiên cắm xuống một con Hôi Tê khác!
Bịch!
Con Hôi Tê kia chợt nổ tung, cái bụng to cũng nổ tan, một bóng người nhỏ gầy từ trong bụng Hôi Tê bắn ra, kẻ này cầm dao găm trên tay, bất ngờ đánh về hướng Tô Vũ!
Tô Vũ hừ lạnh một tiếng, Trấn Nhật Nguyệt!
Tầng thứ hai của công pháp《 Thời gian 》 trong nháy mắt đã được sử dụng, Tô Vũ đạp đất mà lên, một cước đạp xuống ầm ầm một tiếng, trực tiếp đá cho bóng người nhỏ gầy vùi xuống dưới đất, mặt đất trong nháy mắt trở nên kiên cố, ầm ầm một tiếng, bóng người nhỏ gầy nổ tan tành!
Thích khách!
Một tên thích khách ẩn náu trong bụng một con Hôi Tê bình thường, bản lĩnh ẩn giấu không tệ, đáng tiếc là cái tên này không ghìm nổi tính tình, phóng ý chí lực dò xét Tô Vũ, cho nên lập tức bị ngọc cảm ứng trong đầu Tô Vũ cảm giác được.
Một cước của hắn đã đạp chết đối phương, một Đằng Không ngũ trọng và một vị thích khách Đằng Không thất trọng giờ phút này bị Tô Vũ chém giết quá đơn giản!
Tay khẽ vẫy, một cây chủy thủ rơi vào trong tay Tô Vũ, còn có cả một tấm thẻ công huân.
Tô Vũ cười khẽ, trường đao lăng không bay lượn, lôi đình nổi lên bốn phía, những con Hôi Tê khác trong chớp mắt liền bị điện giật chết một đám.
Mà giờ khắc này, những người khác cũng dồn dập lao đến, bắt đầu đánh giết những con Hôi Tê còn lại.
Có mấy người lúc này không ngừng nhìn Tô Vũ, lòng hơi rung động.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.