Chương trước
Chương sau
Triển Phi gật đầu, "Được, mục đích của chúng ta không phải là vì công huân, mà là vì muốn cho Tô huynh chút nhân tình, đây là lời thật lòng! Hi vọng Tô huynh có thể ghi lại nhân tình này, thế thì còn tốt hơn cả công huân!"
Tô Vũ cười đáp: "Dĩ nhiên! Lời này của Triển huynh rất hợp ý ta!"
Triển Phi mỉm cười, nhưng trong lòng thì giận dữ thầm mắng!
Hắn lại thôn phệ tinh huyết Thiết Dực điểu nhất tộc rồi!
Quá nồng nặc, hẳn là mới chỉ một hai ngày gần đây, quá đáng, khốn kiếp, nên giết!
Tô Vũ lại nói: "Mấy vị vạn tộc học viên khác..."
Hạ Thanh giải thích: "Đó là do bọn họ tự nguyện tham gia, bởi vì không quá quen thuộc nên chúng ta cũng không khuyên nhủ, rất khó mà nói, không được thì đến Nam Nguyên có thể tách ra!"
Tô Vũ gật gật đầu.
Hạ Thanh thấy thế lại bảo: "Kỷ Tiểu Mộng kia là con gái của Dục Cường thự thự trưởng đúng không? Tô huynh, hay là loại nàng ta ra, bằng không bị đối phương phát hiện thì sẽ hết sức phiền toái."
Tô Vũ cười nói: "Khẳng định vậy rồi, đến Nam Nguyên, ta liền bỏ lại nàng, hiện tại thì không được! Đi theo thì cứ theo thôi, miễn cho hiện tại khiến nàng bận tâm, bị Kỷ thự trưởng để mắt tới."
Nói xong, Tô Vũ khẽ nhíu mày thở dài: "Ta còn lo lắng một việc, Đơn thần văn nhất hệ sẽ không ra tay với ta đấy chứ? Bất quá nhiều vị Sơn Hải cùng Lăng Vân ở đây, đám người kia đại khái cũng sẽ không có lá gan này, trừ phi xuất động bảy tám vị Sơn Hải hoặc là Nhật Nguyệt."
Nói đến đây, Tô Vũ cười khẽ: "Được rồi, đại khái là sẽ không đâu, trừ phi chúng điên rồi! Có vài vị hộ tống, ngoại trừ Vạn Tộc giáo điên cuồng kia thì ai mà dám ra tay!"
Hạ Thanh cũng gật đầu đồng ý: "Ta cảm thấy hẳn là sẽ không đâu, dĩ nhiên, cẩn thận mới là tốt. Tô huynh vẫn nên cẩn thận một chút, đến lúc đó đừng tách quá xa khỏi chúng ta, Hộ Đạo giả dưới tình huống bình thường sẽ luôn ở gần xung quanh bọn ta, cho nên nếu gặp phải phiền toái, Tô huynh cứ việc ở bên cạnh ta là được."
"Đa tạ!"
Tô Vũ chắp tay nói lời cảm tạ: "Làm phiền chư vị, về điểm công lao, ta giao trước cho các ngươi ba phần, còn lại khi trở về ta sẽ gửi hết toàn bộ!"
Tô Vũ cười nói: "Chư vị thấy thế nào?"
"Cái này tùy ngươi!"
Triển Phi cười ha hả: "Nói một câu không khách khí lắm, chúng ta không thiếu chút điểm ấy, đến nhân tộc, mỗi gia tộc đều sẽ cho không ít chi phí."
Tô Vũ cười lớn: "Triển huynh hào sảng!"
"Bất quá nên nhận thì cứ nhận, đây là việc nên làm, tình cảm là chuyện của tình cảm! Các vị có thể xuất thủ tương trợ đã khiến Tô mỗ hết sức cảm kích!"
Nói xong, Tô Vũ lại cười lớn: "Các vị yên tâm, lần này giúp Tô Vũ, lần sau, ta sẽ dẫn các vị gặp sư tổ của ta! Sư tổ ta sau khi xuất quan chắc chắn có thể tới Nhật Nguyệt, một vị Nhật Nguyệt cảnh ở nhân tộc cũng hết sức quan trọng!"
Mấy người vội vàng nói cám ơn, hai bên đều tận tình mà diễn kịch.
Trò chuyện một hồi, Tô Vũ nhanh chóng thanh toán tiền đặt cọc.
Hơn một vạn điểm công huân!
Đây là tiền mượn tới!
Hắn mượn ở chỗ Hạ Hổ Vưu mà vẫn chưa xài hết, đều là tiền của bộ thần khiếu pháp kia.
Trả tiền thì mới càng giống thật.
Không trả tiền thì cứ như thể đã chắc chắn đối phương sẽ muốn đi, thế thì không quá thích hợp.
...
Một mực trò chuyện tới đêm khuya, sau đó mỗi người riêng phần mình tách ra.
Họ đã hẹn đêm mai cùng nhau tập hợp!
Đi ra khỏi quán rượu, Tô Vũ tự mình rời đi, hắn ẩn náu trong bóng râm, một đường tiến lên.
Cuối cùng hắn đi tới trước sở nghiên cứu của Triệu Lập.
Hắn lẳng lặng dừng bước dưới một cây đại thụ.
Cảm thụ bằng ngọc cảm ứng một phen, không có ai theo dõi hắn, rất tốt.
Yên lặng nhìn ra ngoài một hồi, Tô Vũ vẫn không nói gì.
Đứng yên rất lâu, Tô Vũ mới than nhẹ một tiếng, học sinh không tạm biệt nữa, chỉ càng thêm đau xót, cô phụ sự kỳ vọng của lão sư!
Tô Vũ khom mình hành lễ!
Thật lâu sau, hắn mới đứng dậy, lập tức quay người rời đi.
Cả học phủ lớn như vậy, ta không nợ ai!
Đương nhiên, có vài người thì tình cảm cần phải nhớ, tỉ như lão nhân trong sở nghiên cứu sau lưng này, ngài ấy không sở cầu, truyền thừa cho ta một môn thần kỹ tuyệt cường, lòng ta hết sức cảm kích!
Lão sư, ta phải đi!
Cảm tạ ngài đã chiếu cố!
Tô Vũ không quay đầu lại, giậm chân rời đi.
...
Sau khi hắn đi không lâu, một vị lão nhân đột nhiên nhanh chóng hiện ra tại nơi hắn dừng chân, ánh mắt ông cực kỳ phức tạp.
"Quá bướng bỉnh."
Người nọ nỉ non một tiếng, ngươi rời khỏi đa thần văn nhất hệ, gia nhập Đúc Binh hệ thì ta có thể bảo vệ ngươi mà.
Ngươi mới gia nhập đa thần văn nhất hệ không lâu, dù cho giết Địch Phong thì có sao chứ!
Còn không liên lụy đến những tranh đấu chẳng cách nào ngăn cản kia!
"Cũng tốt, cũng tốt."
Ông thở dài một tiếng, lòng đầy tiếc nuối khôn nguôi, bất đắc dĩ khó tả hết thành lời. Học phủ rách nát này càng ngày càng không có mùi vị.
Đi rồi cũng tốt!
...
Thời gian trôi qua từng giờ.
Trời đã sáng.
Ngày 26 tháng 12.
Đại Hạ Văn Minh học phủ vẫn như trước, không có việc lớn gì phát sinh, một mực lẳng lặng an bình.
Còn 4 ngày nữa thì năm 350 lịch An Bình sẽ kết thúc.
Khi tháng này kết thúc, học phủ sẽ cho nghỉ nửa tháng để các học viên về nhà đoàn tụ, trung tuần tháng 1 thì mới tiếp tục lên lớp.
Mấy ngày nay có không ít học viên đều thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà ăn tết.
Đều là tu giả, dĩ nhiên cũng không có ngày nghỉ quá lâu.
Sau 4 ngày sẽ chính là cửa ải cuối năm, cũng là ngày Đại Tần phủ khai phủ, năm đó vào ngày mùng 1 tháng 1, Đại Tần phủ lập phủ, bởi vậy thành lập lịch An Bình.
Sở nghiên cứu Nguyên Thần.
Trong đại sảnh, vài người ngươi một câu ta một lời, bắt đầu thương lượng về chuyện về nhà ăn tết.
Chờ nói đến đây, Ngô Gia cười hì hì hỏi: "Sư đệ, ngươi có về ăn tết không? Bên chỗ Nam Nguyên, thúc thúc cũng không ở nhà, ngươi sẽ không ăn tết ở Nam Nguyên đó chứ?"
"Làm nhiệm vụ, ba bốn ngày sẽ đủ chứ?"
Ngô Gia nhìn về phía Tô Vũ vừa xuống lầu, cha mẹ của nàng chết sớm, những năm này nàng đều là theo chân Trần Vĩnh cùng nhau đón năm mới.
Những năm qua, sư tổ cũng sẽ ở cùng họ, Bạch Phong cũng chẳng về nhà, về nhà thì anh sẽ phải đi quá xa, cho nên anh cũng sẽ tới cùng đón tết.
Học phủ có rất nhiều người đều như vậy, lộ trình xa đều sẽ không trở về.
Năm nay là năm đầu tiên Tô Vũ vào trường học.
Sư thúc không ở trong học phủ, sư tổ bế quan, hiện tại sư đệ cũng muốn về nhà, nàng thật sự nhớ nhung Tô Vũ sẽ quay lại đây ăn tết.
Xuống lầu, Tô Vũ mỉm cười nói: "Sư tỷ, đại khái là ta sẽ không về được, đều là tu giả, cần phải quen với việc cô độc."
Hắn nói một câu như trêu ghẹo, Ngô Gia cũng không để ý, hơi tiếc nuối bảo: "Đừng mà, ngươi làm nhiệm vụ nhanh lên, rất nhanh thôi là có thể trở về, Nam Nguyên và Đại Hạ phủ cũng không quá xa, cưỡi Địa Long thú thì một ngày liền có thể đến được."
"Mục tiêu của Địa Long thú quá lớn."
Tô Vũ cười nhìn về phía đám người trong đại sảnh, mở miệng nói: "Ngày sở nghiên cứu Nguyên Thần gầy dựng, ta đã mời mọi người ăn cơm, sau ngày hôm nay, sở nghiên cứu Nguyên Thần đóng cửa mấy ngày, dĩ nhiên, các ngươi có thể tiếp tục ở lại đây, thế nhưng ta phải ra ngoài..."
"Tối nay cùng nhau ăn một bữa cơm đi!"
Cơm giải thể.
Mấy người cũng không có ý kiến gì.
Ngô Gia và Ngô Lam bắt đầu thương lượng xem tối nay ăn cái gì cho ngon.
Hồ Thu Sinh yên lặng không nói gì, Khương Mục cũng trầm mặc, Hạ Hổ Vưu không có ở đây, Triệu Minh cũng không đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.