Chương trước
Chương sau
Tô Vũ vừa định quay người đi, đúng lúc đồng tử muốn ra tay đánh ngất xỉu hắn, Tô Vũ bỗng nhiên quay đầu lại cười hỏi: "Đúng rồi, tôn tính đại danh của mấy vị đại nhân là gì vậy?"
Tô Vũ cảm kích nói: "Mặc dù mấy vị đại nhân chưa hẳn để ý, nhưng ngày sau biết đâu chúng ta lại là chiến hữu, cho nên mấy vị đại nhân có thể cáo tri một chút được không?"
Đồng tử hơi mất kiên nhẫn, vừa định trực tiếp ra tay, Trương Vũ đã ho nhẹ một tiếng cảnh cáo, đoạn mở miệng đáp: "Trương Văn..."
Tô Vũ quy củ hành lễ một cái, những người khác đành phải riêng phần mình giới thiệu một chút, thật phiền phức.
Chờ đến lượt đồng tử, khoảng cách giữa Tô Vũ và gã là gần nhất, đồng tử mất kiên nhẫn báo đại một cái tên, Tô Vũ lần nữa hành lễ, khom lưng cúi chào.
Sau một khắc, một thanh chùy và một cây búa trực tiếp hướng về phía đồng tử mà nện gõ xuống!
Văn binh đao trong nháy mắt xuất hiện, toát ra ánh lửa vụt sáng!
Nhanh!
Vô cùng nhanh!
Khai Thiên đao bùng nổ, bên trên văn binh của Tô Vũ ẩn giấu bản mệnh hỏa của Hỏa Nha, trực tiếp mở ra!
Tô Vũ thật sự muốn thử xem, chính mình dốc toàn lực tập kích như thế thì có thể giết được Đằng Không hay không.
Còn về phần hậu quả sau đó, bên phía mình còn có hai đầu Đại Yêu hỗ trợ, sợ cái gì!
Thức hải của đồng tử trong nháy mắt liền bị chấn động.
Gã thấy hoa mắt, tình cảnh trước mặt như thể đã biến thành tấm màn màu đen, khó mà tỉnh táo lại. Tô Vũ cách gã quá gần, giờ phút này hắn khom người, trong tay xuất hiện một thanh đao bốc ra ngọn lửa sáng chói, thẳng tay đâm mạnh một phát vào ngay vị trí trái tim của gã.
.....
Trên bầu trời, vị trung niên Sơn Hải bỗng cảm thấy thật đau răng!
Chó cắn người thường không sủa a!
Thật tàn nhẫn.
Người ta tốt xấu gì cũng ăn mặc trang phục của Long Võ vệ, ngươi liền dứt khoát xác định bọn họ là người xấu?
Sau đó trực tiếp hạ sát thủ?
"Khoách Thần quyết, Khai Thiên đao, bản mệnh hỏa của Hỏa Nha tộc..."
Vị trung niên Sơn Hải thật sự líu lưỡi, đây còn không phải là then chốt, mấu chốt là vì sao một búa của hắn lại quá hung hãn như vậy?
Có phải ý chí lực của Tô Vũ quá cường hãn rồi hay không?
Một cái búa mà đập tới nỗi Văn Minh sư Đằng Không ngũ trọng trực tiếp vựng hồ!
Ngươi mới dưỡng tính a!
Thời đại này, người mới đều đáng sợ như vậy sao?
......
Những ý niệm ấy lóe lên trong đầu vị trung niên Sơn Hải một cái rồi biến mất.
Mà Tô Vũ bên dưới quả thật ra tay tàn nhẫn vô cùng.
Một đao trực tiếp đâm xuyên trái tim đồng tử.
Hỏa diễm theo trên người Đồng tử bùng lên, Lôi Đình nổ tung ầm một tiếng, đồng tử thân là Văn Minh sư, thân thể không quá cường đại, trực tiếp bị tạc tới chia năm xẻ bảy mảnh!
Văn Minh sư bị đánh lén, ý chí lực chấn động, thân thể đối mặt với Tô Vũ… Đồng tử không chiếm được bất kỳ ưu thế nào, trực tiếp bị hắn dùng một chiêu giết thảm!
Ánh mắt Tô Vũ rét lạnh, nhìn cũng không thèm nhìn thi thể nổ tung của đồng tử, chùy nhỏ lại lần nữa phát động, đánh thẳng về phía thanh niên còn lại trong đội ngũ. Về phần ba người khác, bọn họ đều là Đằng Không hậu kỳ, hắn không nắm chắc sẽ thắng được bọn họ, tạm thời chừa lại cho Thủy Nhân và Ảnh Tử!
Trương Vũ muốn rách cả mí mắt, hết thảy mọi chuyện phát sinh quá nhanh, lão không nghĩ tới Tô Vũ sẽ ra tay, vừa muốn hành động thì dưới thân, Ảnh Tử khẽ động, hai cái chân lão trực tiếp nổ tung, sau một khắc, một vệt bóng đen bao trùm từ dưới chân của lão hướng lên trên!
Ánh mắt Trương Vũ lộ ra tuyệt vọng, đây là cái gì?
Mà thiếu phụ và lão ẩu giờ phút này trực tiếp bị hai vòng nước cuốn lấy!
Tô Vũ cười nói: "Cho ta thử một chút!"
Hắn không để Thủy Nhân ra tay, thanh niên kia là con trai của Trương Vũ trong tư liệu, mới chỉ Đằng Không tam trọng, Tô Vũ muốn thử xem mình có thể giết y hay không!
Thiên tài của Văn Minh học phủ đấu với Vạn Tộc giáo tầm thường!
Giết không được ư?
Chiêm Hải hẳn là có khả năng dễ dàng giết y!
Bằng không, Chiêm Hải cũng không phải là thiên tài trong thiên tài.
Vô địch cùng giai chính là nói về những người đồng dạng đều là yêu nghiệt, đám rác rưởi này nên vượt cấp mà giết!
Thanh niên bạo hống một tiếng, trên thân thoáng hiện một chút khiếu huyệt.
Chiến giả!
Tô Vũ cười nhạo một tiếng, "Phế vật, mới chỉ khai 60 khiếu..."
Khai 60 khiếu dù cho đến Đằng Không thì cũng chỉ như thế!
"Chết đi!"
Quát khẽ một tiếng, chùy nhỏ ầm ầm nện xuống, thanh niên không muốn giết Tô Vũ, y định quay người chạy trốn nhưng trong nháy mắt động tác của y chợt khựng lại, sau một khắc, khí huyết ngút trời, miễn cưỡng đẩy lui chùy nhỏ, đầu y choáng váng điên cuồng!
Vừa định rời đi, y lại thấy hoa mắt, Tô Vũ thế mà đã ở phía trước!
Thanh niên kinh hãi, hắn tới vào lúc nào?
Sau một khắc, bỗng nhiên y ý thức được cái gì, quát lớn: "Phá!"
Y gầm lên một tiếng, nguyên khí ầm ầm nổ phá huyễn cảnh!
Là huyễn cảnh!
Nhưng mà, trễ quá rồi.
Sau lưng, Tô Vũ cầm văn binh trên tay, hơn ba trăm khiếu huyệt bùng nổ lực lượng chém ra một đao, đao khí tung hoành!
Thanh niên giận dữ, quay người cầm đao nghênh kích!
Ầm ầm một tiếng!
Hai đao va chạm truyền ra tiếng nổ thật to!
Ý chí lực của Tô Vũ chấn động một thoáng, chùy nhỏ chém ra lần nữa!
Sát khí sôi trào, chiến ý cũng cuồng nhiệt!
Thanh niên cũng lui lại một bước, y có chút khiếp sợ, đây là Thiên Quân ư?
Đệt!
Đây là Thiên Quân á?
Quá mạnh!
Y vừa muốn đánh tới, Tô Vũ đã cười lạnh một tiếng, trường đao lần nữa tới tay, bỗng nhiên, tám thần văn trong nháy mắt đã dung hợp. Trong biển ý chí, tám viên thần văn nhanh chóng hợp thành một thanh tiểu đao!
Thần văn chiến kỹ!
Lần đầu tiên sử dụng 8 viên thần văn, dung hợp thành thần văn chiến kỹ, Tô Vũ muốn thử nhìn xem hiệu quả như thế nào!
Phương pháp chia tách được hắn lần đầu thử nghiệm!
"Phá thiên!"
Tô Vũ khẽ quát một tiếng, Phá Thiên Sát!
Văn binh dung nhập vào thần văn chiến kỹ, uy lực trong nháy mắt tăng vọt, ý chí lực tiêu hao kịch liệt!
8 viên thần văn dung hợp, thần văn chiến kỹ vô cùng cường đại, không hề thua kém so với người của đa thần văn nhất hệ mới vừa vào Đằng Không, dù sao Tô Vũ cũng có nhiều nhị giai thần văn.
Ý chí lực của hắn cũng có thể so với Đằng Không.
Một kích này tương đương với một kích toàn lực của Văn Minh sư đa thần văn hệ Đằng Không cảnh!
"Giết!"
Hắn quát to một tiếng!
Cách đối phương còn vài mét, một đao đã chém xuống!
Thanh niên nổi giận gầm lên một tiếng, y cũng muốn phản kích, vung đao mà ra nhưng lại thấy hoa mắt, vung đao chỉ chém vào hư không!
"Ta là Văn Minh sư, đồ đần độn!"
Vẻ mặt Tô Vũ trắng bệch, hén hừ nhẹ một tiếng, văn binh trực tiếp biến mất trong hư không. Sau một khắc, phù một tiếng, xuyên thấu qua cổ tên thanh niên!
Ý chí lực của đối phương trong nháy mắt đã vỡ nát!
Đến Đằng Không, Chiến giả cũng có ý chí lực, thanh niên nhìn Tô Vũ, trước mắt y biến thành màu đen, bịch một tiếng, đầu rơi xuống, thấy được thân thể của mình còn đang đứng thẳng, trong tay vẫn còn nắm đao...
"Thật là yếu!"
Tô Vũ bĩu môi, đây là Đằng Không hả?
Đệch!
Đánh giá cao Đằng Không rồi!
Ta trâu như vậy hả?
Thế mà giờ ta mới biết được!
Liên tiếp giết hai vị Đằng Không!
Tập kích Đằng Không ngũ trọng, xem như chính diện đánh giết Đằng Không tam trọng!
Đây chính là Đằng Không ngoài học phủ!
Ở bên trong, Đằng Không nhất trọng thì Tô Vũ đều chưa hẳn có thể chém giết, mà ở ngoài học phủ hắn lại giết rất dễ dàng.
Cùng giai, chênh lệch vẫn còn rất lớn.
Học phủ mới thật sự là tinh anh hội tụ, một chỗ khác nữa chính là quân đội, cũng có rất nhiều cường giả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.