Chương trước
Chương sau
Tô Vũ thấp giọng dặn dò: "Lát nữa hai ngươi nhớ chú ý xung quanh một chút!"
"Tuân lệnh!"
Thủy Nhân cùng Ảnh Tử đồng thời đáp lời, hai gia hỏa này hiện tại cũng đang gấp gáp tìm cơ hội lập công đây.
Kỳ thật trong lòng bọn chúng đều ôm hi vọng có mấy tên gia hoả có mắt không tròng nhảy ra!
...
Rất nhanh, Tô Vũ đã quay trở về chỗ mấy người Vương Chí Thiện.
Hai người đang tu luyện, thấy Tô Vũ ra tới thì đều nhẹ nhàng thở ra, Tô Vũ đi vào bên trong đã mấy giờ đồng hồ, cuối cùng cũng quay lại. Nếu hắn còn không xuất hiện thì bọn họ đều sẽ lo lắng chết mất.
"Xong rồi, chúng ta về thôi."
Tô Vũ cười nói: "Nơi đây quả nhiên uẩn dưỡng thần văn thật là tốt, có điều mùi tử thi nồng nặc quá, vất vả hai vị, phải đi theo ta chịu đựng mùi hôi thối này."
Vương Chí Thiện vội vàng cười đáp: "Sao học đệ lại nói vậy, chúng ta còn chiếm tiện nghi của ngươi đây."
Ba người một bên đi ra ngoài, một bên vui vẻ tán gẫu.
Ra tới cửa, hai vị ‘mẫu tử’ của Trương gia đã sớm rời đi trước.
Tô Vũ cũng mặc kệ, chờ đến đài dừng chân nơi quân hộ vệ trông coi Địa Long thú, hắn mới sờ khắp một lượt túi, buồn bực nói: "Chết tiệt, không biết thẻ công huân của ta đâu rồi? Đừng nói là làm rơi trong kia rồi đấy chứ."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt phủ binh liền hiện lên vẻ bất thiện, "Không có tiền thì không cho đi!"
"..."
Tô Vũ im lặng, "Hẳn là lúc tu luyện thì vô ý đánh rớt, ta vào trong tìm lại xem."
Nói xong, hắn quay sang nhìn hai người đồng hành, lúng túng bảo: "Địa Long thú không thể kỵ, ta phải vào trong tìm lại thẻ đã. Vương học trưởng, ngại quá, nhưng cho ta mượn 5 điểm công huân được không? Ta muốn vào đó thì lại phải trả điểm, đợi trở về học phủ ta liền trả lại ngươi."
Vương Chí Thiện vội vàng đáp: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi, ngươi còn muốn đi vào à? Hay là bỏ đi, trở về lại đăng ký tấm thẻ khác là được, dù gì thì ai nhặt được thẻ của ngươi thì cũng không thể xài."
Tô Vũ bất đắc dĩ, thấp giọng nói: "Đó là tấm thẻ không ghi danh, không thể làm mất được, mất rồi liền phiền toái, người nào nhặt cũng có thể tùy tiện giao dịch công huân trong đó."
Vương Chí Thiện nghe vậy liền hiểu rõ!
Y đã từng nghe nói qua về loại thẻ này, bất quá chưa từng tận mắt trông thấy, Tô Vũ có nó thì cũng là việc hết sức bình thường.
Đại bộ phận thiên tài của học phủ hẳn là đều có.
Miễn cho có những giao dịch quá nhiều điểm công huân lại bị học phủ giám sát.
Y gật đầu, "Vậy được rồi, chúng ta cùng đi tìm với ngươi."
"Không cần đâu."
Tô Vũ mỉm cười ngăn lại, "Không nên phiền toái hai vị, tiến vào đó cũng không dễ chịu gì, nhất là Trần Minh, cậu ta còn chưa tới dưỡng tính, mặt mày đã trắng bệch thế kia, nếu lại còn đi vào lần nữa, đợt này về có khi mấy ngày cũng khó mà xuống giường."
Trần Minh nghe vậy thì cực kỳ ngượng ngùng, nhưng đúng là cậu ta thật sự ăn không tiêu lượng sát khí dày đặc trong đó.
Tô Vũ cười nói: "Hai vị cũng không cần chờ ta, nói thật, ta cũng không biết lúc nào mới có thể tìm được. Vậy đi, hai vị thuê một con ngựa mây chạy về trước, điểm công huân cứ tính cho ta, Vương học trưởng lại cho ta mượn 5 điểm công huân, khi về ta thanh toán luôn một thể cho các ngươi."
Vương Chí Thiện vẫn hơi khó xử: "Hay là để Trần sư đệ về trước đi, ta cùng ngươi đi vào tìm."
"Không cần đâu, ban nãy ta tu luyện bên trong địa phương rất xa."
Vương Chí Thiện nghe vậy liền cười khổ, cái kia không có biện pháp, nơi Tô Vũ tu luyện chắc chắn là y không vào nổi.
"Được rồi, được rồi, cũng đừng nhắc là về việc cho mượn điểm công huân nữa. Nói thật, lần này ta cùng Trần sư đệ tới đây cũng không giúp được gì cho ngươi, trở về đưa bọn ta mỗi người một điểm công huân là được..."
"Vương học trưởng, đây là không nể mặt ta?"
Tô Vũ nghiêm mặt nói.
Có chút không vui!
Vương Chí Thiện cười khổ, vội cười làm lành, "Được, vậy liền cho ngươi mượn. Nhưng ngựa mây không đắt, này không thể coi là mượn, chính chúng ta xuất tiền, không cần điểm công huân, Tô sư đệ cũng đừng tranh giành với ta nữa!"
"Thôi được rồi, vậy các ngươi về trước đi, ta về học phủ sẽ đi tìm các ngươi!"
Khách sáo một hồi, Tô Vũ mượn 5 điểm công huân, lần nữa quay trở về Vạn Tộc hố.
Hai người Vương Chí Thiện cũng không nấn ná lại đây lâu, thuê ngựa mây xong liền tạm biệt Tô Vũ rồi rời đi.
...
Chờ bọn hắn đi rồi, Tô Vũ mới nhẹ nhàng thở hắt ra.
Bọn họ quá yếu, lỡ đâu thật sự có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, hắn thì không sao, nhưng chưa chắc đã đủ sức bảo vệ bọn họ.
Tô Vũ cũng biết, kỳ thật nếu mang theo hai người Vương Chí Thiện cùng trở về thì sẽ càng dễ dẫn dụ đối thủ ra tay hơn.
Bất quá hành động dùng người một nhà làm bia ngắm, vậy thì có khác gì ngày đó Bạch Phong hỏi hắn, nếu trên chiến trường, Hạ Ngọc Văn lấy phụ thân mình ra làm bia ngắm, mình sẽ nghĩ như thế nào?
Khi ấy Tô Vũ đã đáp, hắn sẽ giết Hạ Ngọc Văn!
Đã như vậy, một khi suy đoán chính mình có khả năng gặp được nguy hiểm, Tô Vũ đương nhiên sẽ không làm liên luỵ những người này.
Tại Vạn Tộc hố lề mề một hồi, cuối cùng Tô Vũ cũng cầm về thẻ công huân trong tay. Hắn quả thật đã giấu ở một nơi trong này, bây giờ tìm đường quay lại để nhặt lấy.
"Đúng là đoạt tiền a!"
Tô Vũ trong lòng cảm khái, tính toán một thoáng xem hôm nay hắn đã bỏ ra bao nhiêu rồi.
Hai lần vào đây là tốn hết 10 điểm, thuê yêu thú mất 1 điểm, tới đây lại phải gửi yêu thú mất 1 điểm, đưa cho hai người Vương Chí Thiện tổng cộng thêm 10 điểm nữa, trọn vẹn 22 điểm công huân!
Mặc dù lần này cũng có chút thu hoạch, tỉ như một màn đao khí kia đã giúp cho thần văn chữ "Đao" của hắn có xu thế tấn cấp.
Thế nhưng hao tốn nhiều công huân như vậy, luôn cảm thấy lần này hắn thua lỗ rồi!
...
Khi hắn ra khỏi hố Vạn Tộc thì sắc trời đã tối.
Trời tối cũng có điểm tốt của nó.
Trên đường không có mấy người, dù có chuyện gì xảy ra cũng không làm liên lụy tới người qua đường.
Tô Vũ không muốn nghĩ nhiều, cái gì tới thì sẽ tới. Hắn cưỡi lên Địa Long thú, nhanh chóng điều khiển nó quay về lại học phủ.
...
Trên đường trở lại học phủ.
Nơi đây có một tuyến đường chính dẫn thẳng từ hố Vạn Tộc về lại nội thành, Trương gia có một cái biệt viện nhỏ nằm ngay ven đường.
Bên trong biệt viện.
Có bốn người vừa ăn cơm vừa lẳng lặng truyền âm, lão hán nói: "Theo tin tức ta thu được thì hai học viên đi cùng Tô Vũ đã sớm về trước, liệu có phải hắn đã phát hiện ra cái gì đó không đúng rồi hay không?"
Thiếu phụ truyền âm đáp: "Không thể nào, lúc ta gặp hắn, hắn chẳng có phản ứng gì cả, hơn nữa cũng không có Hộ Đạo giả đi theo, hắn có thể phát hiện cái gì?"
"Đừng quên, người ta là thiên tài!" Lão hán lắc đầu, phản bác lời của thiếu phụ: "Thiên tài thì nhiều thủ đoạn, có lẽ hắn đã phát hiện ra điểm gì đó dị thường thì sao?"
"Nhưng Trương gia chúng ta đã cắm rễ ở đây mấy chục năm, dù cho hắn có lòng nghi ngờ thì thân phận của chúng ta đều là thật, hắn có thể hoài nghi cái gì?"
Mấy người trò chuyện, lão hán chần chờ một lát rồi lại nói: "Thôi, từ bỏ nhiệm vụ đi! Coi như thật sự bắt được hắn xong thì chúng ta cũng phải lập tức chuyển đi, 8000 điểm cống hiến tuy rằng không ít, nhưng phải vứt bỏ gia nghiệp Trương gia thì chưa chắc đáng giá!"
"Đường chủ!" Lúc này, đồng tử truyền âm: "Vì sao chúng ta lại phải bỏ trốn, Tô Vũ mất tích là việc của hắn, chúng ta chỉ cần ra tay sạch sẽ một chút, ai mà đoán được là do chúng ta làm?"
"Không thể chủ quan khinh địch!"
Lão hán gạt đi: "Không ra tay thì thôi, một khi đã hành động thì xong chuyện nhất định phải cấp tốc bỏ chạy. Ngươi có thể giấu diếm được Lăng Vân, nhưng chẳng lẽ cũng có thể qua mặt được Sơn Hải, Nhật Nguyệt? Tô Vũ là thiên tài của đa thần văn nhất hệ, một khi hắn mất tích, chắc chắn Hồng Đàm sẽ sớm xuất quan, đợi ông ta xuất quan thì khi đó kiểu gì cũng phát hiện có điểm dị thường, khẳng định Hồng Đàm sẽ điều tra tứ phía khắp nơi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.