Chương trước
Chương sau
“Có.” Trần Vĩnh thở dài, “Cửu Thiên học phủ phụ trách bồi thường 30 vạn, người từ Vấn Đạo học phủ phụ trách bồi thường 10 vạn, Đại Chu phủ phụ trách bồi thường 30 vạn, đám đơn thần văn nhất hệ của học phủ chúng ta còn bồi thường ít hơn chúng ta, 10 vạn là đủ rồi.”
“30 vạn chúng ta cần bồi thường thực tế bao gồm món nợ của rất nhiều người, nhưng người ta liều chết tới chi viện chúng ta, không thể để người ta đền tiền đúng không?”
Trần Vĩnh cười nói: “Như Hạ Vân Kỳ Các lão, Ngô Nguyệt Hoa Các lão, Triệu Minh Nguyệt tiền bối... Những người này, chẳng lẽ chúng ta không ra tiền, để bọn họ tự trả sao?”
“...”
Tô Vũ nuốt nước miếng, cười gượng: “Nói giỡn đúng không, nhiều như vậy, ai đền nổi!”
“Nói giỡn cái gì?”
Trần Vĩnh nhìn hắn, đám Triệu Minh đều lén trộm cười.
Hạ Hổ Vưu cạn lời: “Ngươi cảm thấy Hạ gia sẽ nói giỡn à? Ngươi cảm thấy Hạ Hầu gia sẽ nói giỡn à? Tô Vũ, đền tiền đi, không thì... trung tâm nghiên cứu Văn Đàm nhà các ngươi sắp bay màu rồi!”
Hạ Hầu gia thường thích nói giỡn, nhưng đề cập tới tiền thì y tuyệt đối không bạn bè gì với ngươi.
Tô Vũ không biết phải nói gì!
120 vạn điểm công huân!
Chỉ đánh nát một khu vực nhỏ ngoài chiến khu số 18, những người này đòi bồi thường 120 vạn điểm công huân, Hạ Hầu gia... Hạ Tiểu Nhị, thật sự là ăn thịt người không nhả xương!
“Phải đền thật à?”
Tô Vũ khó có thể tin, không phải nói giỡn sao?
Hạ Hổ Vưu buồn cười: “Đương nhiên là thật, Đại Chu phủ bên kia trả hết rồi! Đan Thiên Hạo chết, bọn họ còn phải đền tiền, không đền... người Đại Chu phủ đến nhà chúng ta, phá hoại trong địa bàn nhà chúng ta, bọn họ mà không đền, Long Võ Vệ liền đến Đại Chu phủ cướp phủ kho, làm ầm ĩ lên, ai sợ ai!”
Tô Vũ dại ra.
“Cửu Thiên học phủ bên kia, phủ trưởng Kim Vũ Huy sắp đến mức bán cả quần rồi, nhưng tiền cũng đã trả đủ.”
Hạ Hổ Vưu cười ha hả nói: “Ai bảo bọn họ đánh lợi hại cho lắm vào, Kim Vũ Huy phủ trưởng phá hỏng nhiều nơi, đều phải đền hết! Sư tổ nhà ngươi cũng đánh hỏng rất nhiều đồ vật, thu các ngươi 30 vạn công huân đã là rẻ rồi!”
“Vậy đơn thần văn nhất hệ...”
Tô Vũ cảm thấy kỳ quái, bọn họ còn tiền để đền sao?
Hạ Hổ Vưu cười đáp: “Yên tâm, bọn họ có tiền, tuy rằng trên thực tế là không có, nhưng mấy Các lão gom góp thì mười vạn điểm công huân vẫn có thể gom đủ! Không được thì đi đòi Đại Chu phủ, Đại Chu phủ rất có tiền!”
“...”
Tô Vũ cạn lời, hiện tại hắn hoài nghi Hạ gia là cố ý, cố ý mặc kệ đám Chu Minh Nhân liên hợp với Đại Chu phủ, biến bọn họ trở thành máy rút tiền!
Không có việc gì liền đi rút một khoản!
“Nói vậy, ta đang gánh món nợ 30 vạn?”
Không phải An Bình tệ, mà là điểm công huân!
Má!
Hắn nhớ rồi, khó trách trước khi sư tổ bế quan hùng hồn nói với hắn rằng, nếu hết tinh huyết Thần Ma thì thế chấp trung tâm nghiên cứu Văn Đàm, kết lại... Kỳ thật trung tâm nghiên cứu Văn Đàm sắp bay màu rồi?
Có lẽ chỉ dư lại chút tiền mua tinh huyết Thần Ma?
Thuận tiện moi chút chỗ tốt?
Tô Vũ tiếp tục dại ra, hắn nhìn thoáng qua Trần Vĩnh, sư bá, ngài mới là mạch chủ! Không phải ta!
Trần Vĩnh bình thản: “Chúng ta trả được, thứ quan trọng nhất của trung tâm nghiên cứu Văn Đàm là tư liệu mà không phải vị trí! Đương nhiên, để bố trí đại trận và mua dụng cụ cũng đã tiêu phí rất lớn! Nếu bán, cũng có thể kiếm mấy chục vạn, nếu sư phụ đã để ngươi làm chủ, Hạ gia mà siết nợ, ngươi liền bán trung tâm để trả nợ là được.”
Phải bán cả trung tâm nghiên cứu?
Cái gì đấy?
Tại sao các ngài không tự bán mà để ta bán?
Đây là ép ta làm tội nhân mà!
Đến giờ khắc này, Tô Vũ mới biết được chính mình bỗng dưng biến thành con nợ, nợ ngập đầu!
Còn thảm hơn cả Liễu lão sư!
Hắn nợ ước chừng hơn ba mươi vạn điểm công huân!
Đầu đau muốn nứt, Tô Vũ cười khổ: “Hạ Ngọc Văn cũng không có tiền sao?”
“Chắc vậy!”
Trần Vĩnh đáp: “Đương nhiên dù hắn nghèo thì vẫn có tiền bồi dưỡng học sinh, ngươi có thể kéo Chu Hạo kia đến đây, thuận tiện dùng làm tài liệu thực nghiệm, khá tốt!”
“Mà điểm mấu chốt là đừng bại lộ tin tức, trên thực tế ta thấy Chu Hạo không hiểu mấy thứ này đâu, cho hắn xem cũng chưa chắc đã hiểu tư liệu nói gì.”
Trần Vĩnh trêu ghẹo một câu, mà đây là sự thật.
Chu Hạo... Cậu ta biết mấy môn ngôn ngữ?
Phần lớn tư liệu của viện nghiên cứu đều là nguyên văn, không phải bản dịch.
Trần Vĩnh lại nói: “Ngươi phải mua một bộ đại hình phòng ngự trận tốt một chút, không phải phòng công kích mà là phòng ngừa có người lẻn vào, bị người nghe trộm! Tốt nhất là có khả năng làm nhiễu Nhật Nguyệt cảnh thám thính, giá trị xa xỉ, không đến vạn điểm công huân cũng không mua được!”
“...”
Tô Vũ mệt mỏi quá, cái này cũng phải mua, cái kia cũng phải mua, nói như vậy, mình thật sự cần tìm một kẻ coi tiền như rác, hoặc là đi đào kho tàng mới được!
Không mua, với thực lực Vạn Thiên Thánh có thể tùy thời tra xét bên này, mà chưa chắc mình đã phát hiện được.
“Sư bá, ta đột nhiên không muốn mở viện nghiên cứu nữa...” Tô Vũ cảm thấy ví tiền của mình đau xót quá.
Trần Vĩnh an ủi: “Mở ra đi, trung tâm nghiên cứu Văn Đàm không hẳn là của chúng ta nữa, ngươi không mở một cái thì sau này vẫn phải chuyển nhà, hiện giờ làm ra chỗ ở luôn cũng không tồi.”
Y rất tán thành việc mở viện nghiên cứu, ít nhất là có chỗ ở, tránh khi sư phụ xuất quan ra ngoài không có chỗ mà dung thân.
Tô Vũ là một đồ tôn ngoan, chờ sư tổ ngươi xuất quan, ngươi đón ông về ở vài ngày, dù sao Tàng Thư các bên kia cũng là của học phủ, không phải chỗ tư nhân.
Thật nghèo!
Giờ khắc này, Tô Vũ cảm nhận được sự bần cùng đến tột độ!
Đa thần văn nhất hệ chúng ta hiện tại nơi ở cũng không có, vậy còn nói gì đến nghiên cứu.
Nhìn người ta xem, người ta còn có cả tòa cao ốc kia kìa!
“Hạ Hầu gia sẽ không tới thu viện nghiên cứu chứ?”
“Không nhanh vậy đâu...”
Hạ Hổ Vưu giải thích: “Hạ Hầu gia muốn thu nợ thì cũng sẽ cho ngươi một chút thời gian, cho ngươi gom tiền, không gom được mới lấy đồ, 30 vạn không ít, ta thấy các ngươi cần ít nhất nửa năm đến một năm!”
Hắn giải thích hộ nhị gia gia một câu, nhị gia gia không phải loại người ép kẻ khác đến tuyệt lộ.
Cho thời gian gom tiền! Nhà các ngươi có cường giả nửa bước Nhật Nguyệt, nếu mỗi ngày đi giết đại yêu, nửa năm đến một năm là có thể gom đủ.
Một ngày giết một Đại yêu Sơn Hải, nửa năm giết 180... Thôi, 10 ngày giết một con, nửa năm 18 con, tầm đó là có thể đền bù được rồi, nhị gia gia thực ra rất nhân đạo.
Tô Vũ trợn trắng mắt!
Cút đi!
Hắn xem như nhận ra, người Hạ gia... Không, Hạ Hầu gia đó mới là lòng dạ đen tối!
Trận chiến lần trước không nhà nào chiếm được tiện nghi, chỉ có Đại Hạ phủ được lợi siêu cấp lớn.
Lần sau muốn khai chiến ở Đại Hạ phủ hay không, những người này phải suy xét thật kĩ.
Đừng đánh xong một trượng, bán quần vẫn trả không hết tổn thất cho Đại Hạ phủ.
Hạ Tiểu Nhị lòng dạ hiểm độc!
Trong lòng hắn lại mắng một câu, ngài Nhật Nguyệt thì sao, ta lại không mắng thẳng mặt ngài!
Có điều mắng thì mắng, tiền của Hạ gia thì vẫn phải thu xếp trả lại cho bọn họ.
Đã định ra quy củ, vậy thì nhất định phải làm theo quy củ, không nhìn thấy ngay cả Hồng Đàm còn chuẩn bị xong việc bán sở nghiên cứu rồi sao?
Tô Vũ cũng không lại nói cái gì, an bài mọi người một ít sự vụ xong liền cấp tốc bắt đầu kéo người làm đại nghiệp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.