Chương trước
Chương sau
Lại đi vài bước, bỗng nhiên Hồng Đàm cất lời: "Sư phụ biết ngươi có khúc mắc, thế nhưng một mực giam mình ở Lăng Vân thì hữu dụng sao?"
Trần Vĩnh không nói gì.
"Ngươi có nội tình quá thâm hậu, cường độ thân thể lại không đủ, một khi tấn cấp, ta sợ thân thể ngươi sẽ nổ tung, đến lúc đó, ngươi đi theo con đường Văn Minh sư Vô địch không thành công, nhục thân Vô địch lại cơ hồ không có hy vọng!"
"Lão sư, khoảng cách đó với ta quá xa."
"Xa?"
Hồng Đàm truyền âm quát lớn: "Xa cái gì mà xa! Nhận ngươi đó là bởi vì ngươi có thiên phú kinh người, ta thậm chí cảm thấy ngươi là sư huynh thứ hai, so với ta còn mạnh hơn. Ngươi tiến vào học phủ 40 năm, đột phá đến Lăng Vân đều đã mấy thập niên, nếu không phải một mực kìm lại thì đã sớm đến Sơn Hải bát cửu trọng!"
"Chờ một chút đi!" Trần Vĩnh nói khẽ: "Hiện tại còn không phải lúc!"
Nói xong, Trần Vĩnh thầm truyền âm: "Sư phụ, năm đó những kẻ ra tay kia trong mấy năm nay ta đã xử lý không ít, còn có mấy người chưa hiện thân, ngày đó kẻ chủ mưu phục kích ta tuyệt đối là Sơn Hải cảnh! Qua nhiều năm như thế, có lẽ đã Nhật Nguyệt, dù cho không tới Nhật Nguyệt, hẳn là cũng sắp sửa."
"Ta có thể giúp ngươi..."
"Không cần, hắn biết ta đang chờ hắn hiện thân, cho nên những năm gần đây, sư phụ ở đây, hắn mới một mực không xuất hiện, mấy tháng trước ngài đi Chư Thiên chiến trường, đáng tiếc... ngài lại trở về quá nhanh."
Trần Vĩnh tiếc nuối, vì xảy ra vấn đề, bằng không thì Hồng Đàm ở lại Chư Thiên chiến trường thêm một thời gian ngắn mới tốt.
Hồng Đàm ở đây, kẻ chủ mưu phục kích y năm đó sẽ không dám hiện thân.
Những năm qua, chính y cũng giết không ít người, bức bách người kia không thể không ngủ đông, lần này Hồng Đàm rời đi, kỳ thật chính là cơ hội tốt để dụ rắn ra khỏi hang.
Dứt lời, Trần Vĩnh lại nói: "Cái tên này có lẽ liên quan với tên Vô địch đứng sau, có lẽ cũng có quan hệ cùng Đơn thần văn nhất hệ. Sư phụ, ngài hiện tại triển lộ thực lực, hắn lại không dám hiện thân, chờ ngài đi Chư Thiên chiến trường, cũng là thời cơ ta đột phá Sơn Hải..."
Thừa dịp ngày đó, y sẽ giết địch!
Báo thù!
Hồng Đàm thở dài, không thuyết phục thêm nữa.
Ông cảm thấy, kỳ thật nên an toàn đột phá, nhưng rõ ràng là Trần Vĩnh không nghĩ như vậy.
...
Lúc nói chuyện, họ đã đến khu Bí Cảnh.
Một đại điện lớn hơn so với nguyên khí bí cảnh rất nhiều.
Giờ phút này, từng vị lão sư và học viên sắp tiến vào bí cảnh dồn dập mà đến, Chu Minh Nhân cũng hiện thân, vài vị Các lão của Đơn thần văn nhất hệ đều có mặt, Các lão khác cũng tới không ít.
Hồng Đàm và mấy người Trần Vĩnh vừa đến, đại điện trong nháy mắt yên tĩnh trở lại.
Tô Vũ liếc mắt liền thấy được Địch Phong!
Ánh mắt kia... Ánh mắt kia...
Giống như hận không thể lập tức tử chiến một phen với hắn!
Tô Vũ cúi đầu cũng không nhìn tới.
Không có ý nghĩa!
Nơi này có rất nhiều người quen, Chiêm Hải, Hạ Hổ Vưu, Vạn Minh Trạch, Hồ Thu Sinh, Hạ Thiền...
Những vị học viên quen thuộc giờ phút này đều có mặt.
Mặt khác, còn có mấy người như Ngô Lam, Lưu Khả.
Ngô Lam có thể đi vào, Tô Vũ không thấy kỳ quái, nhưng cô nàng nhỏ con Lưu Khả có thể đi vào thì khiến Tô Vũ có chút ngoài ý muốn, đối phương cũng là học viên của Thần Đan hệ, thế nhưng Thần Đan hệ lần này hình như không được phân đến mấy cái danh ngạch, nữ nhân này không phải vì thiên phú quá mạnh thì tức là trong nhà có người.
Còn về phần Trương Hào của Thần Phù hệ và đám Lâm Diệu của Đơn thần văn hệ thì đều chẳng có gì lạ.
Lần này tiến vào bí cảnh, có không ít tân sinh.
Lão sinh thì lại không nhiều!
Tô Mộng, con cháu của Tô viện trưởng, Hồ Thu Sinh, con cháu nhà Hồ tổng quản, Vạn Minh Trạch, người nhà của Vạn phủ trưởng...
Có bối cảnh đều dễ dàng lấy được danh ngạch.
Còn có nữ sinh khá quen mắt, Tô Vũ nhớ rõ nàng, hình như là con gái của thự trưởng Dục Cường thự, giờ phút này cũng đang ở trong đám người.
Đối phương cũng là người thành thật!
Lần trước nàng nói muốn ba quyển liền là ba quyển, một bản đều không đòi thêm, thế nhưng cũng không được thiếu nửa bản. Đơn thần văn nhất hệ lần đó rất nhiều người không được cho ý chí chi văn nhưng mà vị này thì lại không hề ít!
Nói ba bản là ba bản!
Lần này cũng không ngoại lệ, Kỷ gia người ta không có cường giả nhậm chức trong học phủ, nhưng Kỷ Tiểu Mộng vẫn dễ dàng cầm về danh ngạch, không có áp lực chút nào.
Đơn thần văn nhất hệ dám đụng tới Hồng Đàm, nhưng cũng không dám trêu chọc vị kia.
"Người đến đông đủ rồi chứ?"
Chu Minh Nhân cũng lười nói thêm gì, nhìn thoáng qua bốn phương, thản nhiên nói: "Bí cảnh cần tài liệu, chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ để mở ra bí cảnh, duy trì trong ba ngày! Ta cùng lão Tôn có thể kiên trì một ngày, thời gian còn lại cần những người khác ra tay..."
Hồng Đàm chủ động nói: "Ta có khả năng kiên trì một ngày!"
Trong đám người, Tề các lão thản nhiên lên tiếng: "Ta cũng kiên trì một ngày, tranh thủ trọn vẹn ba ngày, chớ lãng phí thiên hà cát!"
"Vậy thì tốt!"
Chu Minh Nhân bình tĩnh nói: "Lần này tiến vào có 33 học viên dưỡng tính, 5 người Đằng Không, 3 Lăng Vân cảnh, bí cảnh hẳn là có thể dung nạp."
41 người!
Không đến 50 người, bởi vì có Đằng Không cùng Lăng Vân tiến vào, những người đó tiêu hao nhiều hơn hẳn dưỡng tính, nếu đều ở trong bí cảnh thì sẽ tạo thành áp lực lớn, phía ngoài các vị Sơn Hải duy trì bí cảnh mở ra sẽ gia tăng rất nhiều độ khó.
Đằng Không là 5 người, trong đó có Lưu Hồng.
Ngoài ra còn có ba nam một nữ, đều thuộc Đơn thần văn nhất hệ, có thể là danh ngạch của vài vị Các lão.
Còn về 3 vị Lăng Vân cảnh, Tô Vũ không thấy người đâu.
Tề các lão cũng tò mò nói: "Lăng Vân có những ai tiến vào?"
"Ta!"
Đúng vào lúc này, một bóng người chặn ánh nắng chiếu từ cửa đại điện.
Sắc mặt Hạ Ngọc Văn bình tĩnh, thương thế đã khôi phục, vẻ mặt y hơi trắng bệch, giống như đã hoàn toàn điều chỉnh ổn định, cất bước tiến vào rồi thản nhiên nói: "Lần này ta muốn đi vào!"
Mọi người có chút ngoài ý muốn, hơi khác thường mà nhìn y.
Không phải nói Hạ Ngọc Văn đang ở nhà dưỡng thương, cũng không dám ra khỏi cửa sao?
Thế mà ra đến rồi!
Đúng vào lúc này, lại có người cười nói: "Ta cũng vào."
"Hồ Văn Thăng!"
Mọi người đầu tiên là bất ngờ, tiếp đó lại giật mình, Hồ Văn Thăng đã tấn cấp thành công!
Cái tên này cùng Hạ Ngọc Văn đồng bệnh tương liên, đều bị Bạch Phong đả kích không chịu được, bất quá nói ra, Hồ Văn Thăng đỡ hơn so với Hạ Ngọc Văn một chút, tốt xấu gì đều là Đằng Không đối chiến. Mặc dù y bại cũng rất khó coi, nhưng so sánh một chút với Hạ Ngọc Văn, Hồ Văn Thăng hẳn là nên thấy vui mừng.
Ba vị Lăng Vân đã xuất hiện hai vị.
Đều là thiên kiêu cùng thời với Bạch Phong!
Đáng tiếc Bạch Phong không ở đây, bằng không hôm nay mới có chuyện vui.
Hồ Văn Thăng không những tới mà còn mang theo hai học sinh của mình là Trần Khải cùng Quách Thánh Tuyền.
Trần Khải bên đây còn tốt, lần này y được phân danh ngạch, nhưng mà Quách Thánh Tuyền...
Vẻ mặt Tôn các lão hơi khác thường.
Quách Thánh Tuyền không được phân phối danh ngạch!
Mặc dù cái tên này bây giờ đang ở Đơn thần văn nhất hệ, xem như thực lực mạnh nhất trong số các học viên.
"Văn Thăng..."
Tôn các lão nhìn thoáng qua Quách Thánh Tuyền, không đợi ông tra hỏi, Quách Thánh Tuyền liền cung kính nói: "Ta là học sinh do Hồ Các lão đề cử, Tôn các lão, ta sẽ không chiếm danh ngạch của người khác."
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Tôn các lão càng thêm khó coi!
Chu Minh Nhân cũng khẽ nhíu mày!
Hồ Các lão trong miệng gã chính là một vị Các lão rất kín tiếng trong học phủ, Các lão của phe phái thứ ba.
Lần này dĩ nhiên cũng cho bọn họ danh ngạch, thế mà họ lại cho Quách Thánh Tuyền!
Tề các lão cũng lười nhiều lời, mở miệng nói: "Hai vị Lăng Vân đã đến, còn một người nữa là ai?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.