Chương trước
Chương sau
Vừa rồi Tôn Thiến bị Tô Vũ đạp gãy một cái chân trực tiếp bị Tô Vũ đâm một đao xuyên thủng ngực!
Giờ phút này Tô Vũ lại đã xuất hiện ở trên đỉnh đầu Tạ Hổ!
Tốc độ quá nhanh!
Mấy người hoàn toàn theo không kịp tiết tấu của hắn, ý chí lực có thể bắt kịp nhưng ý chí lực vừa xuất hiện, sức ăn mòn đốt bị thương đã theo tới!
Bọn hắn đã có chuẩn bị!
Có thần phù phòng hộ!
Nhưng mà giờ khắc này, ngay cả thần phù cũng không kịp mở ra!
Cũng không có thời gian đi mở thần phù!
Thần phù mở ra cần thời gian.
Quá nhanh!
Triệu Minh mắng to một tiếng, lấy tay chộp tới hướng Tôn Thiến, lại sắp chết!
Năm người, trong chớp mắt ba người kém chút đã bị giết!
Tôn Thiến sắp chết rồi!
Còn Tạ Hổ, hay là y dứt khoát một chút, mang cả hai rời đi, bằng không thì hai tên này đều phải chết.
Tô Vũ quá mạnh!
Thân thể vô địch, ý chí lực cường hãn, thiêu cháy ý chí lực, còn có một môn thần kỹ trực tiếp trọng kích ý chí lực...
Giờ khắc này Tô Vũ cả công lẫn thủ đều cực kỳ cường hãn!
Thân thể mạnh mẽ hơn nhiều so với Vạn Thạch cửu trọng thông thường!
Lý Thế Vân cùng hắn va chạm thân thể, trong chớp mắt lại bị hắn kém chút quấn thành thịt nát!
Triệu Minh vừa chộp tới Tôn Thiến, Tô Vũ cười ha ha một tiếng, văn binh cắm vào ngực Tôn Thiến chợt bộc phát ra từng tia hỏa diễm!
Lôi Đình đồng thời bùng nổ!
Bao trùm hết thảy! Che lại dấu vết hỏa diễm này!
Ầm ầm!
Nhị giai thần văn chữ "Lôi" nổ tung, uy lực cũng vô cùng cường đại, Tôn Thiến trực tiếp bị tạc chia năm xẻ bảy, đầu vẫn còn, trong nháy mắt nàng mở mắt ra, một tiếng hét kinh thiên động địa thảm thiết truyền ra từ trong miệng nàng!
Hỏa diễm!
Hỏa diễm của Đằng Không cảnh, dù cho chỉ là một sợi, giờ phút này cũng đốt cho biển ý chí của nàng bắt đầu sụp đổ!
"Cứu... Ta..."
Tôn Thiến thấy Triệu Minh, ánh mắt lộ ra khẩn cầu cùng hi vọng, cứu ta!
"Hèn mạt!"
Vào thời khắc này, Tôn Các lão nổi giận, ông vừa muốn xuất thủ, bỗng nhiên lại phải cưỡng chế xúc động, giận dữ hét: "Nhận thua!"
Quá nhanh!
Nhanh đến nỗi cả Sơn Hải như ông ở khu quan chiến kém chút đều không kịp phản ứng.
Từ Minh bị phế, Lý Thế Vân kém chút bị quấn chết, Tôn Thiến triệt để phế đi, Tạ Hổ nguy cơ sớm tối, duy chỉ có Vương Triều thụ thương không quá nặng, cũng chỉ gãy có một cánh tay.
Quá thảm rồi!
Cũng quá mạnh!
Tô Vũ cường hãn khiến giờ khắc này vài vị Đằng Không, Lăng Vân ở đây đều đứng lên, mặt mũi tràn đầy ngưng trọng!
"Khai Thiên đao!"
"Mở 300 khiếu!"
Đây còn là người sao?
Đây không phải là người!
Ai sẽ ở giai đoạn Thiên Quân khai 300 khiếu, mà lại còn là một môn Thiên giai võ kỹ, một môn Thiên giai công pháp cường hóa thân thể, một môn Thiên giai thối pháp, một môn Khai Thiên đao pháp...
Tô Vũ trọn vẹn nắm giữ ba môn Thiên giai công pháp!
Này cũng chưa tính, hắn còn có thần kỹ, thần kỹ rất mạnh mẽ!
Và nhiều nhị giai thần văn khác.
Đây đâu phải là Thiên Quân?
Đâu còn là dưỡng tính?
Thời khắc này, chiến lực của Tô Vũ hoàn toàn có thể tương đương với Đằng Không!
Bình thường nếu người Đơn thần văn nhất hệ Đằng Không thì cũng chỉ là một viên Chủ Thần văn tiến vào nhị giai mà thôi, thân thể không trải qua tinh huyết rèn đúc, đều không mạnh mẽ như Tô Vũ hiện tại!
Thân thể Văn Minh sư vốn dĩ cũng không bằng Chiến giả!
Tô Vũ mắt điếc tai ngơ!
Nhận thua à?
Ngươi nói thì không tính!
Trong nháy mắt Triệu Minh cứu Tôn Thiến, Tô Vũ lại một cước đạp xuống, Triệu Minh trực tiếp phác hoạ ra một viên thần văn, cụ hiện ra, trong nháy mắt rơi vào bên trên thân thể Tạ Hổ, ầm ầm một tiếng vang thật lớn!
Trên người Tạ Hổ bộc phát ra kim quang sáng chói, không phải của gã mà là Triệu Minh dùng thần văn bảo vệ gã.
Cường giả Lăng Vân cảnh!
Đây cũng không phải là người mà Tô Vũ hiện tại có khả năng địch nổi, hoàn toàn không có cách nào đánh vỡ thần văn phòng ngự của y, Triệu Minh âm thầm nhẹ nhàng thở ra, mẹ nó!
Thiếu chút đã ngỏm!
Hỗn đản này thắng quá nhanh, trong chớp mắt đánh gục 4 người, đây đều là cường giả có thể địch nổi top 10 của Bách Cường bảng!
Năm người hợp lại, không đến 10 giây đã bị đánh gục 4 người!
4 người?
Triệu Minh biến sắc!
"Dừng tay, ngươi thắng rồi!"
Y rống lên một tiếng!
Trọng tài rống lên một tiếng, đây xem như giao chiến kết thúc!
Mà giờ khắc này văn binh của Tô Vũ đã trực tiếp xuất hiện trên cổ Vương Triều, một thanh chùy trực tiếp đập xuống đỉnh đầu gã, cả người Vương Triều ngây ra, hoàn toàn mất hết ý thức, giờ phút này, chuôi văn binh kia đã cắt tới cổ của gã, nếu thêm chút xíu nữa thì cả cái đầu đều sẽ rớt xuống!
Mà giờ khắc này, Triệu Minh gầm lên giận dữ khiến cho động tác của Tô Vũ thoáng dừng lại!
Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Triệu Minh, Tô Vũ cười nói: "Lão sư, thể diện của ngài dĩ nhiên là ta sẽ cho, đổi thành những người khác... người trong cuộc chưa nhận thua, ta sẽ không coi ra gì đâu!"
Dứt lời, hắn thu hồi văn binh!
Vương Triều trực tiếp hôn mê trên mặt đất, máu tươi phun ra ngoài, khí tức suy yếu tột độ.
Mà Tạ Hổ được thần văn màu vàng kim bảo hộ ở bên trong, thương thế không tính nặng, nhưng trong mắt gã lúc bấy giờ lại tràn đầy kinh hoảng!
Bại!
Thảm bại!
Nếu không có Triệu Minh ngăn cản, 5 người trong mười mấy giây ngắn ngủi sẽ bị giết sạch!
Mặc dù như thế, Tạ Hổ cũng rầu rĩ vô cùng!
Gã thụ thương nhẹ nhất, bị phá nát một viên thần văn mà thôi.
Nặng nhất là Tôn Thiến, Vương Triều, sau đó là Lý Thế Vân cùng Từ Minh, hai người trước đều là biển ý chí trọng thương, hai người sau chủ yếu là thân thể bị trọng thương.
Phế đi rồi!
Không có hàng loạt thiên tài địa bảo cứu chữa thì 4 người bọn họ đều sẽ triệt để phế đi.
Dù cho chính Tạ Hổ cũng bị phế đi một viên thần văn, thương thế như vậy lại có thể là coi nhẹ nhất, nếu không phải Triệu Minh bảo hộ, vừa rồi gã cũng sẽ bị một cước của Tô Vũ giẫm chết!
Tô Vũ cười nhạt một tiếng, hết sức tiêu sái, quần áo hắn đều nguyên vẹn, chỉ có dính một chút vết máu do đối thủ bắn lên.
Chỉ có mỗi giày là hỏng mất một chiếc.
Đó là Tôn Thiến tự bạo một khiếu lớn trên đầu mới có thể chấn vỡ giày của hắn.
Một chân không có giày, Tô Vũ dứt khoát nổ tung luôn chiếc giày còn lại, hay chân trần đạp trên lôi đài màu đỏ như máu, nhuộm đỏ bàn chân, hắn nở nụ cười nhu hòa nhìn về phía Tôn Các lão!
"Tôn Các lão, hi vọng ngài có thể trị cho họ, đều là tinh anh, chớ làm rét lạnh lòng người!"
Không có hơn vạn công huân sẽ cứu không nổi mấy người này.
Hơn vạn công huân... Bỏ ra được sao?
Cứu mấy học viên dưỡng tính bị trọng thương có đáng giá không?
Tôn Các lão mặt lạnh như sương!
Đúng lúc đó, trong đám đông bỗng lao ra một người, ánh mắt hắn có khả năng giết người!
Hắn nhìn về phía Tô Vũ, trong mắt bốc lên hỏa diễm!
Chu Bình Thăng!
Lý Thế Vân cùng Tôn Thiến đều là đệ tử của hắn, dù cho hắn cũng chuẩn bị từ bỏ hai người này, nhưng dẫu sao đó cũng là đệ tử của hắn, thế mà cả hai đều bị Tô Vũ phế đi!
Tôn Thiến có thương thế nặng nhất!
Thân thể Lý Thế Vân thì hoàn toàn thảm hại.
Đây chỉ là dưỡng tính, cũng không phải Nhật Nguyệt cảnh, khôi phục thân thể quá lớn, tiêu hao quá nhiều, khả năng lớn là cả một đời đều sẽ phế đi.
Chu Bình Thăng nhìn chằm chằm Tô Vũ!
Giờ khắc này hắn muốn liều lĩnh lao lên giết chết Tô Vũ.
Hắn có 6 đệ tử, Khâu Vân cùng Địch Phong hiện tại vẫn còn bị phạt, không thể không ra ngoài tiêu diệt cứ điểm Vạn Tộc giáo, hai người khác hôm nay cũng bị phế đi, còn có hai vị Đằng Không cảnh nhưng bây giờ họ không ở trong học phủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.