Hạ Hầu gia cười nói: "Nếu không phải con rối mà là người, ngươi cảm giác đối phương sẽ một mực truy sát ngươi đến khi nó hao hết nguyên khí?"
Tô Vũ trầm giọng nói: "Nếu là người, ta cũng sẽ không hạn chế ý chí lực, mà mấy giờ đuổi không kịp ta thì đối phương cũng sẽ không truy nữa!"
"Ngươi không nghĩ tới kẻ đó sẽ cứng rắn liều một phen sao?"
"Không có lời."
"Hử?"
Tô Vũ giải thích: "Chẳng qua là một con rối, Hầu gia cũng chỉ là để cho ta thắng, không có để cho ta liều mạng. Nếu đần độn tử chiến đến cùng với một con rối, khiến bản thân trọng thương thì dù cho thắng, ta cũng phải tu dưỡng rất lâu, vậy còn không bằng ta hao phí mấy giờ, hao tổn chết nó!"
Hạ Hầu gia bỗng nhiên phá ra cười lớn: "Ha ha ha, có lý! Núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun! Cũng là đạo lý này! Tiểu tử nhà ngươi thú vị lắm, so với đám man tử kia còn thú vị hơn!"
Không đợi Tô Vũ cao hứng, Hạ Hầu gia bỗng nhiên nghiêm mặt nói: "Thế nhưng《 Khai Thiên đao 》của Hạ gia chỉ thích hợp với man tử!"
"..."
Tô Vũ không phản bác được, vội ho một tiếng: "Hầu gia, kỳ thật ta cũng hết sức hung tàn!"
"Phải không?"
"Đúng, ta mà liều mạng lên thì cũng hết sức đáng sợ!"
"Có bao nhiêu đáng sợ?"
"Cái kia... học sinh của Hạ Ngọc Văn đã khai khiếu 144 cái, tu luyện Thiên giai đỉnh cấp công pháp, hắn bị ta trực tiếp đánh gục, hiện tại đại khái còn chưa tỉnh!"
"Có chuyện này ư?"
Hạ Hầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1817070/chuong-618.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.