"Giả Văn Đạo, ngươi không phải bế quan rồi sao? Sao ngươi lại tới đây?"
Có Các lão cười tủm tỉm nhìn Giả Văn Đạo, một người to cao mập mạp, sắc mặt đỏ bừng lên, xem xét có vẻ cũng vừa mới phàm ăn một trận, mới vừa ra tới.
Giả Văn Đạo cười ha hả: "Ta nghe nói có danh ngạch nên xuất quan! Lão Hồng cũng quay về rồi à?"
Nhìn thoáng qua Hồng Đàm, Giả Văn Đạo cười xán lạn nói: "Lão Hồng, vài ngày trước ta ở bên ngoài thu được một bộ văn phòng tứ bảo, bút Long Tu, nghiên mực Toàn Quy... rất giống bộ kia của ngươi a, trước đó ta một mực nhớ thương, không nghĩ tới bây giờ bên ngoài cũng bán!"
"..."
Vẻ mặt Hồng Đàm cứng ngắc lại một thoáng!
Đúng a, văn phòng tứ bảo của ta đâu?
Làm sao không thấy nữa?
Ấm trà của ta đâu?
Sơn Thủy đồ mà ta yêu thích nhất đâu?
Thiên Long điêu phượng ngọc khắc của ta đâu?
... Mẹ nó, trong phòng ta hình như ít đi rất nhiều đồ vật, mấy ngày nay bề bộn đến hồ đồ rồi, ta cũng quên hỏi.
Giả Văn Đạo cười ha hả, cũng mặc kệ Hồng Đàm, trong lòng ông ta âm thầm vui vẻ.
Mấy vị Các lão khác trong phòng cũng đều cười thầm.
Vu Hồng thì thẳng thắn hơn, trực tiếp cười nhạo: "Gia môn bất hạnh, môn phong bất chính! Đồ đệ bán đồ của lão sư, phạm thượng, thượng bất chính hạ tắc loạn!"
Hồng Đàm quay đầu nhìn bà một cái, hất cằm phản bác: "Vu Các lão, nói chuyện cũng đừng ngấm ngầm hại người! Ta vui lòng đấy, ngươi có thể quản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1817061/chuong-609.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.