"Chia tách..."
Hồng Đàm bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, kinh ngạc nói: "Hắn phá hủy đồ long kiếm?"
"Đúng vậy..."
"Má nó!" Hồng Đàm quá sợ hãi, "Tiểu tử này quá làm càn rồi, không sợ tự giết chết mình à? Hắn chết chưa?"
"Không, bị trọng thương thôi, thần văn phế hỏng, người bị Kỷ thự trưởng mang đi rồi."
Nói xong, mấy người cũng lâm vào trạng thái ảm đạm, không biết Bạch Phong còn có thể khôi phục hay không.
Hồng Đàm không còn tâm trạng đâu lo được cho sư huynh của mình nữa, ông ôm lấy sư huynh, suy nghĩ một chút bèn ném vào tay Ngô Nguyệt Hoa, vội vàng đằng không rời đi, "Giúp ta chiếu cố sư huynh, ta đi coi xem sao!"
Soạt một tiếng, ông chạy mất dạng!
Hai mắt Liễu Văn Ngạn híp híp, trong lòng thầm mắng!
Sau một khắc, bỗng nhiên ông chợt tỉnh táo, he hé mở mắt ra, tiếp theo, trong nháy mắt ông lại ho ra máu, yếu ớt thốt lên: "Vân Kỳ, ta cần chữa thương, dựng cái nhà cho ta nghỉ ngơi một lát..."
Hạ Vân Kỳ nhìn ông, im lặng khinh bỉ.
Dựng nhà làm cái gì?
Vết thương của ngươi lành rồi!
Liễu Văn Ngạn nhìn hắn chằm chằm.
Dựng mau đi!
Nhanh lên!
Không lợp nhà, sáu con mắt nhìn ông lom lom, ông sẽ không chịu nổi nữa mất.
"Được... Hạ Kỳ, đi dựng một căn nhà..."
Hạ Kỳ chạy đi lợp nhà, Liễu Văn Ngạn ho ra máu, sau một khắc, ông lại té xỉu!
Nhà chưa xây xong, ông sẽ tiếp tục bất tỉnh!
Mấy người Ngô Nguyệt Hoa trừng mắt liếc ông một cái, cũng lười nói cái gì.
Hạ Hầu gia vui vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1817040/chuong-588.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.