"Phế vật, cút!"
Cự kiếm của Hồng Đàm quét ngang, bịch một tiếng, đập cho Chu Minh Nhân bay ngược, Hồng Đàm đạp xuống một cước thẳng về phía Kim Vũ Huy!
"Nhật Nguyệt!"
Không ít người kinh hô, Hồng Đàm tiến vào Nhật Nguyệt rồi?
Nhanh như vậy ư?
"Còn chưa phải, tiếp cận thôi..."
Đan Thiên Hạo điên cuồng gào thét, Hồng Đàm còn chưa tới Nhật Nguyệt, chẳng qua là sắp tiếp cận mà thôi!
"Nhanh, bắt Liễu Văn Ngạn lại!"
Đan Thiên Hạo điên cuồng đánh tới chỗ Liễu Văn Ngạn, mấy người Triệu Minh Nguyệt bị thương không nhẹ, nhưng thấy hành động của gã thì đều dồn dập gầm thét tiến lên, có điều khó mà ngăn cản Đan Thiên Hạo đã là Sơn Hải cửu trọng.
Liễu Văn Ngạn được bảo vệ ở phía sau vẫn luôn một mực cau mày.
"Không có Nhật Nguyệt tới..."
Liễu Văn Ngạn âm thầm suy nghĩ, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hạ Hầu gia xa xa, ngươi cũng đang chờ ta ra một kiếm này sao?
Những năm qua, ngươi cũng đang truy xét?
Ra một kiếm này, sẽ có người xuất hiện ư?
Vị Nhật Nguyệt cảnh nào sẽ ra tay đây?
Nếu còn không ra tay thì chính ông sẽ bỏ mạng!
"Đi!" Liễu Văn Ngạn bỗng nhiên mở miệng nói: "Vân Kỳ, các ngươi ngăn bọn hắn, ta đi trước, Nhược Lăng giao cho các ngươi, ta về Nam Nguyên, nhớ tới Nam Nguyên tìm ta..."
"Được!"
Mấy người đồng loạt hô ứng, Triệu Minh Nguyệt gầm lên: "Ngô Nguyệt Hoa, còn ngớ ra làm gì, tiễn hắn đi!"
Ngô Nguyệt Hoa liếc bà một cái, còn cần ngươi nói à!
Một cái đỉnh đánh bay đối thủ của bà rơi xuống đất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1817035/chuong-583.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.