"..."
Tô Vũ muốn chửi đậu đen rau muống, ta không phải nhóc con, ta không âm hiểm, ta là người thành thật!
Sư tỷ nhà mình đúng là có bệnh, toàn vu oan cho ta!
"Được, ta biết rồi!"
Ngô Gia cũng không ngốc, Văn Minh sư có mấy ai ngu si đâu, có vài người chỉ có thể nói là đơn thuần một chút, IQ thì vẫn phải có.
"Sư đệ... mười vị trí cuối Bách Cường bảng thì ta vẫn còn có chút nắm chắc, ta trước đó chỉ lo lắng người khác không ngừng khiêu chiến ta, thậm chí hạ thứ hạng để khiêu chiến ta..."
Ánh mắt Tô Vũ vụt sáng: "Sư tỷ có thể thắng?"
"Có hi vọng."
"Thế là tốt nhất! Tốt nhất để bọn hắn tự hạ thứ hạng để giao thủ với sư tỷ, hoặc là để bọn hắn liên tục phái người khiêu chiến sư tỷ!"
Hai mắt Tô Vũ phát sáng, cười nói: "Cứ như vậy, sư tỷ nhớ thảm thương một chút, còn nữa, tuyệt đối đừng thương tổn biển ý chí, sư tỷ cứ đánh trước, đằng sau liền giao cho sư đệ là được!"
Ngô Gia gật gật đầu.
Tô Vũ nhìn nàng một hồi, suy nghĩ kỹ rồi nói: "Sư tỷ, ngươi mặc đẹp hơn đi, ăn mặc đẹp mắt một chút lúc phun máu mới càng thê thảm, quật cường, không cam lòng, phẫn nộ... cũng phải chịu chút vết thương ngoài da, ta sẽ mua đan dược có khả năng trừ sẹo thâm cho sư tỷ, vấn đề không lớn."
"Sư tỷ có thể chịu được cực khổ không?"
Ngô Gia nổi nóng, dùng sức vỗ đầu Tô Vũ, "Xem thường ai đây? Khi chưa có ngươi, sư tỷ ngươi đã tự mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1816995/chuong-543.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.