Triệu Lập không hỏi nữa, ông suy nghĩ một chút lại nói: "Ngươi muốn học《 Khoách Thần quyết 》, ta có thể truyền cho ngươi, thế nhưng ta sẽ không thừa nhận ngươi là học trò của ta! Ngươi cũng không phải đích truyền của ta!"
"Lão sư, vì sao ạ?"
Tô Vũ không hiểu.
Không phải Lão Triệu rất hi vọng mình trở thành học sinh của ông sao?
Triệu Lập chậm rãi nói: "Đa thần văn nhất hệ các ngươi và Đơn thần văn nhất hệ đấu nhiều năm như vậy, ta xem rõ ràng! Năm mươi năm trước, ta cũng không phải người trẻ tuổi, nếu tên kia còn sống, chắc cũng tầm tuổi ta..."
Tô Vũ biết ông đang nói đến Ngũ đại phủ trưởng.
"Ta quen hắn nhiều năm, phụ thân của ta còn từng dạy hắn, học sinh của hắn ta đều quen thuộc, Liễu Văn Ngạn cũng tốt, Hồng Đàm cũng tốt, đều không phải là đồ ngốc, vừa không ngốc vừa không kém!"
"Đa thần văn nhất hệ bị dồn đến mức này, lại từ đầu đến cuối không đánh trả, là không đánh trả, mà không phải phản kích thất bại!"
Triệu Lập bình tĩnh nói: "Hồng Đàm không phải mọt sách! Năm đó khi Liễu Văn Ngạn quyết tâm muốn đi con đường kế thừa thần văn, Hồng Đàm cũng có cơ hội, một vị cường giả Nhật Nguyệt khác quyết định truyền thừa thần văn của mình cho Hồng Đàm... Hồng Đàm lại cự tuyệt."
Triệu Lập nói tới một đoạn cố sự, "Khi đó ta cũng ở đấy! Giúp vị kia tước đoạt văn binh vỡ nát, ông ấy muốn truyền cho Hồng Đàm, Hồng Đàm nói, hắn không đi con đường này, Liễu Văn Ngạn đi rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1816976/chuong-524.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.