Bạch Phong đúng là không chú ý, anh cho rằng Tô Vũ không hấp thu được, anh chú ý làm gì.
Nhưng anh cũng cảm nhận được Tô Vũ chưa rời đi, anh còn tưởng Tô Vũ đang nhìn anh nghiên cứu, trong lòng vui mừng, tiểu tử này cũng biết quan tâm thành quả nghiên cứu của lão sư rồi.
Qua một hồi, Bạch Phong rảnh tay, anh quay đầu nhìn về phía Tô Vũ lại thấy Tô Vũ đang mỉm cười ngẩn người.
"Làm gì đấy?"
Bạch Phong hô một tiếng, Tô Vũ bừng tỉnh!
Hắn nhẹ thở ra, may mà vừa rồi đang tiêu hóa ý chí lực tinh thuần, không còn hút nữa, bằng không bị lão sư phát hiện liền phiền toái.
Hắn không dám nói mình xuống đây nếm thử mùi vị, Tô Vũ cười ngây ngô đáp: "Lão sư, ta cảm thấy đứng ở đây ý chí lực có vẻ rất dễ chịu, có phải ở đây sẽ giúp tu luyện nhanh hơn không?"
"Ít đến đây thôi!"
Bạch Phong tức giận: "Đương nhiên là dễ chịu rồi, cũng chắc chắn là nhanh hơn một chút, thế nhưng không được phép tu luyện tại đây! Tu luyện ý chí lực, quan sát ý chí chi văn, ý chí lực trên ý chí chi văn tràn lan sẽ dẫn đến ý chí lực nơi này không tinh khiết, bất lợi cho việc bảo tồn thần văn."
"Vâng!"
Tô Vũ vội vàng gật đầu, sau đó hiếu kỳ hỏi: "Lão sư, có thể lấy được dạng ý chí lực này ở đâu?"
Bạch Phong nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái: "Bây giờ người không thể chủ động hấp thu, quan tâm làm gì? Ở đâu mà chả như nhau, có ý chí lực đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1816965/chuong-513.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.