Lúc này Trịnh Vân Huy cũng đã khôi phục trạng thái sôi nổi như ngày thường, gã không ngây người nữa, hào hứng quát: "Lên đi! Triệu Thế Kỳ, mấy người các ngươi còn chờ cái gì? Còn vị trí kìa, khiêu chiến hạng 99 đi, hết rồi là không còn nữa đâu!"
Sau khi khiêu chiến hạng 99, trong 10 hạng xếp chót kia đều đã bị khiêu chiến hết.
Với sự kiêu ngạo của nhóm yêu nghiệt này, hôm nay người bị bọn họ đánh bại một lần rồi vậy thì sẽ không có ai khiêu chiến nữa.
Cho nên, vị trí chỉ còn một!
Hạng 99 tên là Lâm Thanh, để Lâm Thanh tiếp tục thủ môn đi.
Phía dưới lôi đài, Lâm Thanh nghe gã gào lên như vậy thì cực kỳ bi phẫn!
Cái quỷ gì?
Bên cạnh, Ngô Lam dường như có chút tiếc nuối, thầm nói: "Thanh tỷ, thật đáng tiếc, ta cũng muốn lên đài!"
Vì thực lực nàng hơi kém, không thì nàng đã lên đài từ sớm rồi.
Vừa vặn đối thủ là Lâm Thanh, rất tốt.
Lâm Thanh thầm mắng một tiếng, ngươi... nếu ngươi lên đài thật thì ta sẽ hơi bị vui đây này.
Nha đầu thối!
Ngươi nói học viên trong lớp các ngươi đều tầm thường, đều là rác rưởi...
Đây mà là học viên rác rưởi sao?
Bọn họ là rác rưởi, vậy chúng ta là cái gì?
Trong lúc nàng nghĩ ngợi, bốn vị yêu nghiệt liếc nhìn nhau.
Có lẽ sắp tới chính là một trận tranh Bách Cường bảng cuối cùng trong hôm nay rồi.
Người nào lên?
Mấy người trước đều thắng, nếu bọn họ thua thì quá mất mặt, có đôi khi mặt mũi rất quan trọng, nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1816919/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.