Chương trước
Chương sau
Hoàng lão miễn cưỡng bảo trì vẻ trấn định mặt ngoài, mỉm cười căn dặn: "Tốt lắm. Bất quá ta vẫn cần nhắc nhở ngươi, lần sau đừng có tùy tiện mang tất cả đồ vật ngươi có vào bí cảnh, có hiểu không? Rất dễ xảy ra vấn đề nghiêm trọng! Nhất là Vĩnh Hằng thần văn, một khi mang vào, bọn chúng sẽ xung đột lẫn nhau, nếu ngươi làm nổ bí cảnh, ta cho ngươi biết, đem sư tổ ngươi đi bán cũng bồi thường không nổi đâu!"
Tô Vũ xấu hổ!
Ta nào có!
Không đúng, ta... hình như thật sự có một viên Vĩnh Hằng thần văn... Không đúng, nhân tộc không có chân chính Vĩnh Hằng cảnh Văn Minh sư, cũng không có nhân tộc Vĩnh Hằng thần văn, trong lòng Tô Vũ thầm nhủ, ta cũng không biết sách họa đến cùng được tính là gì.
Nếu Hoàng lão hỏi tới, Tô Vũ cũng không cách nào giải thích cho ông được, vì vậy hắn ngượng ngùng không có lên tiếng.
Hoàng lão nheo mắt nhìn hắn, cười cười hỏi: "Vậy lần này ngươi đã luyện thành rồi à?"
"Vâng, đệ nhất trọng thành công!"
"Khá lắm!"
Hoàng lão bình tĩnh gật đầu, lần này thật sự không ngạc nhiên, dù sao ông cũng đã chờ bên ngoài hơn một ngày, luyện thành là bình thường.
"Trở về đi, vì ngươi mà bọn ta đóng cửa bí cảnh hơn một ngày, tháng này không cho phép ngươi lại tới!"
Tô Vũ nghe vậy thì mới chợt hiểu!
Bảo sao hắn tu luyện suốt một ngày qua cũng không thấy người nào đến, nguyên lai là bí cảnh bị quan bế.
"Tạ ơn hai vị lão sư!"
Tô Vũ thật lòng cảm kích, lúc này mới phát giác được, Văn Minh học phủ... thực ra cũng có dáng vẻ truyền đạo, thụ nghiệp, lý giải nghi hoặc rồi.
Lão sư cũng có lão sư rất phong độ và rộng lượng.
Hắn thấy hai vị lão sư trông coi bí cảnh ở đây đáng tin cậy hơn nhiều so với cường giả của Đơn thần văn nhất hệ, thậm chí có nhiều lúc còn đáng tin hơn cả sư phụ của mình.
Trước khi đi, Tô Vũ suy nghĩ một chút rồi lại hỏi: "Lão sư,《 Vạn Văn kinh 》khai khiếu nhiều không?"
"《 Vạn Văn kinh 》 không khai khiếu!"
Hoàng lão giải thích: "Đó là công pháp của Văn Minh sư, Văn Minh sư chúng ta và Chiến giả tu luyện vẫn sẽ có chênh lệch, không phải mở khiếu huyệt mà là thần khiếu! Dĩ nhiên, đối với ngươi bây giờ mà nói thì hoàn toàn có thể lý giải hai thứ đó là một, thế nhưng trên thực tế thì đây là hai phạm trù riêng biệt, hết sức phức tạp. Thần khiếu nằm bên trong biển ý chí, về sau sẽ có lão sư giảng giải trên lớp cho ngươi hiểu!"
Tô Vũ gật đầu, lại hỏi thêm: "Lão sư, vậy nó cũng phân chia đẳng cấp giống《 Chiến Thần quyết 》sao?"
"Dĩ nhiên, phân cấp không sai biệt lắm! Thế nhưng giống như văn binh vậy, văn binh đáng tiền hơn võ binh nhiều, chênh lệch khoảng mười lần! Đồng dạng công pháp Hoàng giai đỉnh cấp cũng vậy, đối với Chiến Giả đạo thì không đáng tiền, nhưng đối với Văn Minh sư thì chính là bảo vật!"
Hoàng lão giải thích: "《 Vạn Văn kinh 》cần khai thần khiếu 72 cái, nghiêm ngặt tính toán ra thì chỉ có thể coi là công pháp huyền giai đỉnh cấp, thế nhưng giá trị của nó so với《 Chiến Thần quyết 》thì trân quý hơn nhiều, văn quyết rất vốn rất thưa thớt."
Tô Vũ gật gật đầu, trong lòng thất kinh.
Tùy tiện lấy một loại trong Ngũ Hành quyết ra thì không bằng《 Vạn Văn kinh 》, nhưng nếu lấy năm loại hợp nhất, không, chỉ cần hai loại hợp nhất đã ngang bằng với cấp bậc của《 Vạn Văn kinh 》rồi.
Năm loại hợp nhất, vậy liền khó lường!
Về sau có lẽ mình nên tu luyện cái này, thay vì tu luyện《 Vạn Văn kinh 》như hầu hết người khác.
"Thủy Nhân có biết cách làm như thế nào để hợp nhất không?"
"Ngũ Hành tộc chúng nó sẽ tu luyện văn quyết có thuộc tính khác nhau chứ?"
Tô Vũ không rõ ràng, quyết định có thời gian rảnh thì sẽ đi xuống hỏi nó một chút xem.
Ngũ Hành tộc, có lẽ chưa chắc đã có thể hợp nhất tu luyện.
Dựa theo lời giải thích trước đó của Thủy Nhân thì chúng nó đều không biết mình đã mở ra cái khiếu huyệt nào, nó chỉ có cảm giác toàn thân đều là khiếu huyệt, dù sao thì trong lúc tu luyện đều có thể dùng tới.
Tô Vũ vừa muốn rời khỏi, thì Hoàng lão ở sau lưng đã gọi với theo: "Ta nghe nói sáng nay sẽ có người đi khiêu chiến Bách Cường bảng, ngươi có thể đi tới Bách Cường lâu quan sát một chút!"
"Ta biết rồi, tạ ơn lão sư!"
Trong lòng Tô Vũ khẽ động, hôm nay cũng không bận gì, vậy thì đến đó xem một chút vậy!
...
Bách Cường lâu.
Là địa phương mà học phủ xây dựng dành riêng cho thiên tài, nếu không phải là học viên Bách Cường bảng thì không được vào.
Hôm nay là ngày 3, là ngày mà Bách Cường bảng sẽ công bố lại bài danh mỗi tháng một lần.
Người đã tiến cấp vào Đằng Không thì loại ra khỏi danh sách, người trên 30 tuổi cũng bị loại bỏ. Còn về phần những học viên đã khiêu chiến lên bảng thành công trước đó thì sẽ chỉ được ghi chép thành tích lại, chứ lúc ấy danh sách vẫn chưa thay đổi, cuối tháng mới thống kê, sau đó ngày 3 mới yết bảng.
(Nhắc lại một chút về quá trình khiêu chiến BCB để mọi người hình dung các cột mốc thời gian nhé:
"Ngày mùng 3 mỗi tháng, Bách Cường bảng sẽ thống kê một lần, thay mới rồi niêm yết bảng. Học viên muốn lọt vào bảng có thể lựa chọn từ ngày mùng 3 đến ngày 25 để khiêu chiến các học viên trên bảng. Từ sau ngày 25 thì học viên Bách Cường sẽ không tiếp nhận khiêu chiến nữa." (Chương 197))

Bây giờ là 8 giờ sáng.
Hôm nay vẫn là ngày mà học phủ cho nghỉ, nhưng mới sáng sớm mà bên ngoài Bách Cường lâu đã có biển người vây kín.
Bên ngoài tòa nhà có một cái lôi đài vô cùng to lớn.
Bên cạnh lôi đài có một tấm bia rất to được làm bằng thủy tinh.
Danh sách xếp hạng Bách Cường bảng tháng trước đã bị hủy, lúc bấy giờ, trong sự chờ mong của mọi người bên dưới, tấm bia thủy tinh bắt đầu lập lòe hào quang, dần dần hiện ra những cái tên cùng vị trí mới của tháng rồi.
"Mau hiện ra đi!"
"Chiêm Hải còn ở đó không nhỉ? Hay là hắn tiến vào Đằng Không rồi?"
"Tháng trước có người nào đã qua 30 tuổi chưa?"
"Ta nghe nói tháng trước trên Bách Cường bảng có không ít học viên đều khiêu chiến lên thứ hạng cao, tân sinh Lưu Hạ mới nhập học năm ngoái hình như lại lên thêm mấy bậc!"
"..."
Xung quanh có không ít học viên cũ có mặt.
Mặc dù đã qua 30 tuổi, không có cách nào lại tranh bảng, nhưng tới xem náo nhiệt cũng là một chuyện thú vị. Có một vài học viên đã rời khỏi danh sách Bách Cường bảng vì luống tuổi, nhưng đến nay vẫn chưa tiến giai được Đằng Không, đến nơi này nhìn một chút, cũng có thể cảm hoài một thoáng năm đó phong quang.
...
Đằng xa xa.
Lâm Thanh và Ngô Lam đứng chung một chỗ, cả hai tập trung nhìn về phía tấm bia thủy tinh cách đó không xa.
Trông thấy nét mặt Lâm Thanh tương đối khó coi, Ngô Lam vụng trộm liếc nhìn nàng vài lần, cuối cùng dè dặt mở miệng hỏi: "Thanh tỷ, ngươi không sao chứ?"
"Không có việc gì!" Lâm Thanh cau mày, nhìn từng cái danh tự đang hiển hiện trên tấm bia thủy tinh, nhẹ nhàng thở hắt ra, không vui nói: "Tháng trước ta đứng hạng 98, để ta xem xem có kẻ nào quá 30 tuổi hoặc là tiến cấp Đằng Không hay không, nếu vậy có lẽ còn có thể tăng lên mấy bậc."
Nàng biết vị trí tháng trước của mình, chỉ là không rõ ràng tháng này sẽ có bao nhiêu người lui bảng.
Nói xong, Lâm Thanh hừ lạnh một tiếng, "Nếu Trịnh Vân Huy dám khiêu chiến ta, ta sẽ cho gã biết, dù tân sinh có mạnh tới đâu thì cũng chỉ là tân sinh, đừng hòng kiêu ngạo như vậy!"
Bên ngoài đều đang đồn, Trịnh Vân Huy rất có thể sẽ khiêu chiến nàng.
Mặc dù nàng bây giờ không phải là kẻ đứng thứ nhất đếm ngược từ dưới lên, nhưng hai người xếp hạng 99 và 100 là hai học viên cũ đã sắp chạm ngưỡng 30 tuổi, tháng trước thật vất vả mới được sát nhập vào Bách Cường, dựa theo tất cả mọi người suy đoán thì Trịnh Vân Huy hẳn là sẽ không lựa chọn bọn họ làm đối thủ.
Đã như vậy, Lâm Thanh nàng tự nhiên là bia ngắm tốt nhất.
Ngô Lam không quá để ý, khiêu chiến thì khiêu chiến thôi, nàng cũng rất muốn khiêu chiến lão sinh đây, đáng tiếc thực lực không đủ.
Nhìn chung quanh một thoáng, Ngô Lam không thấy Tô Vũ đâu thì ngạc nhiên lẩm bẩm, "Tô Vũ thế mà không tới, hắn không định khiêu chiến sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.