Một lát sau, Tô Vũ xuống đến tầng hai dưới mặt đất.
Cửa mở.
Mấy yêu vật bị đói bụng nhiều ngày thành quen, thói quen quả nhiên là một thứ rất đáng sợ.
Toan Nghê đầy mặt thỏa mãn!
Lần trước nói cho Tô Vũ nghe tin tức hữu dụng xong, nó lấy thêm được mấy giọt Nguyên Khí dịch, hiện tại tháng ngày vừa qua cũng không tệ lắm, mặc dù chỉ cầm được có 3 giọt, ấn theo lý thuyết thì 3 ngày một giọt, cũng chỉ mới vừa đủ lượng cơm mà trước đó nó từng ăn.
Thế nhưng vị nhân loại kia.. Không phải là có chứng hay quên sao?
Không nhìn thấy mấy tên xung quanh nó đều bị đói tới suy sụp rồi sao?
"Tô Vũ, ngươi đến rồi!"
Toan Nghê hết sức hoạt bát, hết sức sôi nổi.
Tới là tốt quá rồi!
Vừa vặn nó đã xài hết Nguyên Khí dịch, nếu người lại không đến, thế thì nó cũng phải chịu đói.
Ảnh Tử, Thủy Nhân, Hỏa Nha, Bạch Ly, Toản Sơn ngưu giờ khắc này đều lập tức thanh tỉnh!
Thanh âm Hỏa Nha bén nhọn rít lên: "Tô Vũ, từ khi ngươi tiếp quản nơi này, ta chỉ nhận được mỗi một giọt Nguyên Khí dịch, ngươi thật sự muốn bỏ đói chết ta sao?"
Quá thảm rồi!
Những tên khác, nhiều ít còn có hai giọt, nó thì chỉ có duy nhất một giọt, thật quá thảm!
Tô Vũ mặc kệ nó, còn có thể nói chuyện thì vẫn còn tốt lắm, không có việc gì.
Hắn nhìn về phía Toan Nghê, mỉm cười nói: "Không sai! Cái thiếp mời ngươi nói ta đã lấy được, thật sự có công pháp tồn tại bên trong, rất tốt!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1816889/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.