Chương trước
Chương sau
"Cược không lớn, chỉ áp vài điểm công huân chơi đùa mà thôi..." Hạ Hổ Vưu bất đắc dĩ nói: "Ngươi cũng muốn phân một chén canh hả?"
Tô Vũ không để ý tới cậu, giờ phút này, vòng thứ hai bắt đầu rút thăm.
Tô Vũ vừa thò tay vào trong thùng sắt, một tờ giấy trực tiếp chạm vào tay hắn, hắn định đảo một cái rồi rút thăm khác, chấp giáo bỗng nhiên cầm thùng sắt đi cho người kế tiếp rút thăm.
Tô Vũ nhíu mày nhìn thoáng qua chấp giáo cầm thùng, hắn không quen, cũng không thấy có vẻ gì dị thường.
"Trùng hợp à?"
Tờ giấy này vừa vặn dán vào tay mình ư?
Những người khác lần lượt rút xong, Tô Vũ mở ra tờ giấy nhìn, số 2.
Tô Vũ nhíu mày!
Nghĩa là vòng thứ hai này hắn sẽ ra sân đầu tiên!
Vậy ai là số 1?
...
Cách đó không xa.
Giả Danh Chấn liếc qua Tô Vũ, lại nhìn Lưu Hồng trên dài, cười híp mắt lại.
"Có người gian lận, có quản không?"
Mấy vị Các lão khác đều thờ ơ, bọn họ lười quản việc nhỏ này.
Sớm hay muộn cũng phải gặp, muốn tranh giải nhất thì phải có thực lực.
Không có thực lực, sớm bị đào thải cũng tốt.
Không ai lên tiếng, Giả Danh Chấn thấy thế thì phì cười: "Tiểu mập mạp Hạ gia đang bắt đầu phiên giao dịch, muốn tố cáo cậu ta không?"
"Lão Giả, bàn cược của người ta mới mấy trăm điểm công huân, vậy mà ngươi cũng muốn ăn à?"
Có Các lão không nhìn nổi, thở dài nói: "Bàn cược nhỏ như vậy, sao không thả dây dài câu cá lớn, chờ cậu ta cảm thấy an toàn, mở mâm lớn, lúc đó bắt một mẻ không phải tốt hơn sao? Chờ đám người này lần lượt tiến vào Bách Cường bảng, tiểu mập mạp chắc chắn sẽ bắt đầu giao dịch, bàn cược lớn chỉ cần một lần hốt duy nhất là được!"
Hiện tại chỉ mấy trăm điểm, nếu kỉ luật tiểu mập mạp này thì e là cậu ta sẽ bị dọa sợ mất.
"Đúng đấy, ta hoài nghi tiểu mập mạp kia mở bàn cược nhỏ là để thăm dò thái độ học phủ, cậu ta chắc còn đang hoài nghi lần trước người nào báo cáo đấy."
Mấy người tươi cười nghị luận, cuối cùng quyết định thả Hạ Hổ Vưu một ngựa.
Rất nhanh, mấy người nhìn về phía Tô Vũ và Trịnh Hoành.
"Hai người bọn họ giao đấu à?"
"Chắc vậy, tên Lưu Hồng kia giở trò quỷ."
"Ai thắng?"
"Khó nói lắm."
"..."
Mấy người nói vài câu, rút thăm vòng thứ hai kết thúc.
...
Trên đài.
Lưu Hồng vẫn giữ nguyên nụ cười, chung quanh có vài vị nghiên cứu viên đã nhìn ra chút gì đó, dồn dập nhìn về phía gã.
Lưu Hồng cũng không thèm để ý, cất cao giọng nói: "Vòng thứ hai bắt đầu! Lượt này 92 lấy 46, vòng trước người thắng được thưởng 5 điểm công huân, vòng này vẫn vậy! Tranh tài bắt đầu!"
Dứt lời, mọi người đều đợi học viên trận đầu của vòng thứ hai lên đài.
Trong đám người, Tô Vũ nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Hắn cất bước đi ra!
Hắn có cảm giác đối thủ có khả năng nằm trong 8 người kia, bởi vì quá trình rút thăm của mình không quá bình thường.
Đương nhiên hắn cũng không sợ.
Sớm muộn cũng sẽ phải gặp!
Tô Vũ bước ra, ngay sau đó, cách đó không xa, Trịnh Hoành cũng cất bước ra khỏi hàng.
"Trịnh Hoành!"
"Tô Vũ!"
Thế mà lại là hai người này!
Không ít người kinh ngạc, sau đó lại không quá để ý, cảm thấy chắc chắn Tô Vũ sẽ thua.
Vòng trước đối đầu với Hồ Tông Kỳ mà hắn còn giao thủ rất lâu, huống chi hiện tại lại gặp phải Trịnh Hoành, một kẻ dễ dàng hạ gục Lâm Diệu.
Người biết thân phận Trịnh Hoành không nhiều, nhưng không phải không kẻ nào biết.
Đám người Vạn Minh Trạch, Hạ Thiền đều biết.
Đó là đệ tử của Tôn Các lão, cháu trai của Trịnh Các lão.
Thiên tài đơn thần văn nhất hệ!
Bất kể có phải là cháu trai của Trịnh Ngọc Minh hay không, Tôn Các lão cũng là cường giả Đơn thần văn nhất hệ, Trịnh Hoành đương nhiên cũng không thể coi thường.
...
Trong đám người, Hồ Tông Kỳ nắm tay, cảm giác có chút phức tạp.
Vừa rồi gã rất chờ mong Tô Vũ có thể thắng, nếu hắn thắng, tối thiểu có thể chứng minh mình không kém.
Nhưng đối thủ lại là Trịnh Hoành, Hồ Tông Kỳ hơi buồn bực, gã cảm thấy Tô Vũ nhất định sẽ thua!
Mặc dù gã cảm thấy Tô Vũ khá lợi hại, nhưng so với Trịnh Hoành thì chắc chắn không bằng.
Lần này xong rồi!
Chỉ hy vọng Tô Vũ có thể chống đỡ lâu một chút, bằng không, nếu Tô Vũ bị đánh bại nhanh chóng, chính mình cũng sẽ rất mất mặt.
Một bên khác, Lâm Diệu cũng lộ vẻ nghẹn khuất.
Tô huynh sẽ không thua thảm giống mình chứ?
Trịnh Hoành thật sự rất mạnh!
Nếu sớm biết Tô Vũ gặp Trịnh Hoành, vừa rồi mình đã tiết lộ chút tin tức với Tô Vũ rồi.
...
Trong đại điện.
Hai bên quả cầu.
Thấy đối thủ của mình là Trịnh Hoành, Tô Vũ thở hắt ra, đại khái đoán được chân tướng, Tô Vũ không nhịn được mà mắng cả nhà Lưu Hồng!
Vòng thứ hai gặp phải học viên yêu nghiệt, cho dù thắng, ý chí lực cũng sẽ tiêu hao vô cùng lớn, sau đó làm sao bây giờ?
Trịnh Hoành thấy đối thủ là Tô Vũ thì không cảm thấy ngoài ý muốn, vừa rồi khi rút thăm cậu cũng cảm thấy quái quái, nhưng không ngờ rằng Lưu Hồng nóng vội như thế, khiến cậu cảm thấy không tiện nói gì.
"Tô Vũ, cùng vào đi!"
Trịnh Hoành không muốn nhiều lời, đối thủ là ai cũng không đáng kể, là thiên tài, cậu có tự tin quét ngang hết thảy, nhất là người đồng lứa.
Hai người không nói thêm nữa, lần này Tô Vũ không dối trá đến mức cổ vũ cho Trịnh Hoành!
Ý chí lực đồng thời xuyên vào bí cảnh.
Trên quả cầu, màu vàng kim và màu xanh đều chiếm một nửa.
...
Trong Bí văn cảnh, Tô Vũ và Trịnh Hoành đồng thời xuất hiện.
Hai người liếc nhau, ngay sau đó huyễn cảnh của Tô Vũ xuất hiện, lôi đình oanh sát!
Thế giới trong mắt Trịnh Hoành thì khác hẳn, giờ phút này cậu ta thấy Tô Vũ còn đang đứng im mỉm cười với mình mà không nhìn thấy lôi đình.
Nhưng Trịnh Hoành nhạy cảm hơn Hồ Tông Kỳ nhiều lắm!
Cậu biến sắc, thân ảnh di chuyển tan biến trong nháy mắt!
Ngay khi cậu tan biến, lôi đình đánh xuống ngay chỗ mới rồi.
Trịnh Hoành không thấy lôi đình, nhưng lại có thể cảm nhận được nơi vừa rời đi sinh ra lực phá hoại khổng lồ, cậu ta trực tiếp nhắm mắt, không nhìn Tô Vũ đang mỉm cười đối diện nữa!
Trước mặt cậu đột nhiên xuất hiện một chữ cái rất to!
"Phong!"
Một cơn gió lớn cuốn tới, huyễn cảnh của Tô Vũ rung động, gió sắc như đao, huyễn cảnh bắt đầu bị xé nát.
Mặc dù không phải thần văn nhị giai, nhưng ý chí lực của Trịnh Hoành mạnh hơn Tô Vũ rất nhiều, huyễn cảnh bị đao gió cắt nát trong chớp mắt, lộ ra bản thể ý chí lực Tô Vũ đang đứng cách cậu không xa!
Trịnh Hoành đột nhiên mở mắt, cảm thấy có chút kinh dị!
Cái tên này có huyễn cảnh rất mạnh!
Tô Vũ khống chế lôi đình bắn tới, sát khí ngang tàng lạnh như băng sơn.
Ầm ầm!
Lôi đình nổ tung trong im lặng, mà trong tai Trịnh Hoành lại tự nhiên tạo thành thanh âm.
"Hỏa!"
Vào thời khắc này, một ngọn lửa ngợp trời bay lên, nương theo gió lốc đốt cháy hư không, cuốn về hướng Tô Vũ!
Lửa gặp sét thì trực tiếp bao trùm.
Tô Vũ nhanh chóng lui lại, ngay sau đó ánh mắt hắn ngưng tụ!
Trước mắt xuất hiện một ngọn núi lớn.
Phong hỏa sơn!
Ba thần văn đều của thần tộc, Tô Vũ thất kinh!
Cái tên kia mạnh như thế ư?
Cổ ngữ có nói, phong hỏa sơn lâm, nhanh như gió, nóng như lửa, bất động như núi, tĩnh như rừng!
Mặc dù tên này không hình thành thần văn chiến kỹ, nhưng lại có dấu hiệu thành tựu hệ thống.
Cậu ta có thần văn thứ tư không?
Núi lớn áp về phía Tô Vũ!
Giờ khắc này, Tô Vũ không nghĩ ngợi nhiều, trong nháy mắt cự sơn trấn áp xuống, một thanh trường đao màu đen hiện ra, lôi đình và huyễn cảnh trước đó toàn bộ tan biến!
Trên trường đao lập lòe 4 điểm sáng ảm đạm.
Đó là thần văn chi cơ! Điểm thứ năm gần như không thấy rõ, thần văn chữ "Âm" quá mức ảm đạm.
Trường đao lớn lên như gió, trong chớp mắt đã hóa thành một thanh cự đao che trời, chém xuống!
Ầm ầm một tiếng!
Dù là bí cảnh im ắng, hai người đều chấn động tâm thần, trong nháy mắt thân ảnh Tô Vũ tan rã rất nhiều, cự sơn trước mặt bị hắn chém nát, trường đao cũng mờ đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.